Gió thổi Đoạn Kiều Tây
Đáng ra năm ấy mờ mịt mưa phùn
Không thấy người cưỡi bạch mã mặc hồng y
Chỉ nghe có người từng nhắc đến
Cầm ô trên bờ đê dài
Có lẽ cũng muốn che lại lời nói cười giễu cợt
Lại che không được, vết nhăn trên trán, bụi trên vai
Tóc mai điểm ý sương
Tỉnh mộng khó trở lại ngày tháng xưa
Tìm không thấy mộng tưởng trong mơ
Ôi ta
Chìm trong mộng không muốn tỉnh
Để tựa gió trăng ở mãi bên người
Ôi người
Mộng cũ không chịu tỉnh
Tìm hoài tiếng mái chèo xa xăm
Không biết
Khi tỉnh mộng vô thanh vô tức
Giữ người ở lại chốn này
Để ta một hồi thổn thức
Chuyện xưa còn dài, trà đã lạnh
Đợi người kể tiếp, đợi ta pha trà
Nếu ngọn đèn này soi được phân ly
Hỏi người có cầm hay không