Có đóa hoa nở bừng trên linh cữu,
Giật mình tỉnh giấc, thấy ta của ngày xưa,
Đem giấu nàng với những vết thương cũ trong hành trang.
Lưng đeo sẹo, đứng dậy nhìn bốn phương.
Quỷ nào mới tới, tựa trên xương trắng khóc đến nghẹn câm,
Cất tiếng hỏi ai đưa tôi về nhà,
Vì sao mọi người đều bỏ lại nhà của mình?
Cả thiên hạ này, biết hỏi ai bây giờ?
Chịu không nổi tiếng lửa mài nước mắt,
Không vào địa ngục sao thành Phật, một kiếm nghiêng ngả thành Lăng Ba.
Đường sinh, đường vong hồn, một mình ta độc bước,
Chỉ e đến khi mòn xương trắng, vẫn chẳng ai thu nhận.
Quỷ nào mới tới, tựa trên xương trắng khóc đến nghẹn câm,
Cất tiếng hỏi ai đưa tôi về nhà,
Vì sao mọi người đều bỏ lại nhà của mình?
Cả thiên hạ này, biết hỏi ai bây giờ?
Chịu không nổi tiếng lửa mài nước mắt,
Không vào địa ngục sao thành Phật, một kiếm nghiêng ngả thành Lăng Ba.
Đường sinh, đường vong hồn, một mình ta độc bước,
Chỉ e đến khi mòn xương trắng, vẫn chẳng ai thu nhận.
Không đành lòng nhìn yêu thương chìm trong oán hận,
Trộm lấy máu thịt nàng ủ thành rượu, để hồn ai vấn vít nơi cuống họng
Đường sinh, đường vong hồn, nếu có nàng ở bên,
Dẫu đi mòn xương trắng, không ai nhận, cũng không còn đau khổ.