*Đọan 1:
Tạm biệt em, anh đón chuyến xe cuối ngày
Họ không quan tâm anh đi về đâu, đựng gì trong túi đầy
Chọn ghế, trả tiền, và đừng làm phiền xung quanh
Lắc lư, xe chạy, không chậm, không nhanh
Đây là năm mười của người lớn, ta trốn em
Dù cho đám người sẽ cười lớn, ta đớn hèn
Ta biến mất khi em còn chưa kịp đếm
Trên con phố nhỏ, trong cơn mưa đêm
Vì tình yêu là trò chơi con trẻ,nên ta đối chọi mà không có trọng tài
Ta ngập trong lũ đầu mùa cãi vã tình trở gió như Hà Nội của Trọng Đài
Ta yêu em như là 1 đứa trẻ, em làm ta đau theo cách đã trải đời
Ta cho em mọi thứ mà ta có, em còn băn khoăn và so sánh lãi lời
Mưa vỡ tan sau lớp cửa kính
Đeo tai nghe, đây là trạng thái nửa tỉnh
Rồi sẽ ổn thôi - anh tự lừa mình
Vì mai kia thế nào anh còn chưa tính
Và nếu cuộc tình là những chuyến xe
Yêu là đi, hết yêu là trở về
Mọi thứ bỗng chốc trở nên nhỏ bé
Đèn vàng bên phố cũng trở nên đỏ hoe
Quen với những cung đường từ thời còn đi dép ngược
Quen với những niềm đau có thể gọi tên hay không thể nào mà ta ghi chép được
Nên em chẳng cần lo lắng, dù chỉ là tỏ ra
Rễ đã mục cây chẳng thể nở hoa
*Hát:
Chuyến xe kia đi đến đâu
Thấy em loay hoay bước theo...
*Đoạn 2:
bạn muốn quên, nhưng mà đâu đành lòng
bạn đeo mãi nỗi buồn đã được xâu thành vòng
bạn không nhớ ngoài kia là bầu trời xanh trong
bạn chỉ quen với khói và những đêm thâu lạnh phòng
bạn nâng niu những kí ức như kho vàng trên tay
bạn đốt lên tình cũ chỉ làm tro tàn thêm bay
bạn nhấp nháp hương tàn nhưng không no càng thêm gầy
bạn vừa sợ ngày mới vừa mong cho tàn đêm nay
đếm thời gian trôi qua kẽ tay như tóc mây em trong chiều gió tuôn
có nhiều cách để người ta yêu nhau nhưng khi đã nắm thì cũng đều khó buông
chẳng được bình yên như hoa cải về trời
em chẳng níu, nghĩa là ta phải về rồi
mỗi một chuyến xe là sợi chỉ, đi về mãi dệt thành đời ta
em đưa ta màu buồn cũ kĩ, làm sao ta nhuộm thành trời hoa ?
tưởng đâu sẽ vui khi rời nhà
nào ngờ gặp lại cũng chỉ để lại rời xa
chẳng gì là mãi mãi khi vật đổi sao rời
ta muốn đưa em bay lên kia nhưng ngặt nỗi cao vời
ta muốn em lên xe cùng ta nhưng em ngại đường xa
ta dành cho em 1 ghế nhưng em lại nhường ta
ta mang hàng tấn nỗi buồn, mà chẳng ai thu phí
chuyến xe đêm muộn đưa ta 1 vòng chu vi
thà lẻ loi trên đường hơn tâm tư đổ bể vì
một ngày nào đó thấy mình chẳng có nơi nào để đi.