Cuộc hồng trần xoay vần quá ngán,
Kiếp phù-sanh tụ tán mấy lâm hồi;
Người đời có biết chăng ôi!
Thân người tuy có, có rồi hoàn không,
Chiêm-bao khéo khuấy lạ lùng,
Mơ-màng trong một giấc nồng mà chi,
Làm cho buồn bả thế ni,
Hình-dung mới đó bữa nay đâu rồi,
Khi nào đứng đứng ngồi ngồi,
Bây giờ thiêm-thiếp như chồi cây khô,
Khi nào du lịch giang hồ,
Bây giờ nhắm mắt mà vô quan tài,
Khi nào lược giắt trâm cài,
Bây giờ gởi xác ra ngoài gò hoang:
Khi nào trao ngọc chuốt vàng,
Bây giờ một nắm xương tàn lạnh tanh,
Khi nào mắt đẹp mày thanh,
Bây giờ thấy dạng thấy hình là đâu,
Khi nào lên các xuống lầu,
Bây giờ một nắm cỏ sầu xanh xanh,
Khi nào liệt-liệt oanh-oanh,
Bây giờ một trận tan tành gió mưa,
Khi nào ngựa lọc xe lừa,
Bây giờ mây rước trăng đưa mơ màng,
Khi nào ra trướng vào màn,
Bây giờ nhà cửa xóm làng cách xa,
Khi nào mẹ-mẹ cha-cha,
Bây giờ bóng núi cách xa muôn trùng,
Khi nào vợ-vợ chồng-chồng,
Bây giờ trăng khuyết còn mong chi tròn,
Khi nào cháu-cháu con-con,
Bây giờ hai ngã nước non xa vời,
Khi nào cốt nhục vẹn mười,
Bây giờ lá héo nhành tươi vui gì,
Khi nào bạn hữu sum vầy,
Bây giờ chén rượu cuộc kỳ vắng thiu,
Cái thân như tất bóng chiều,
Như chùm bọt nước phạp-phiều ngoài khơi,
Xưa ông Bành-Tổ sống đời,
Tám trăm tuổi thọ nay thời còn đâu,
Sang mà đến bực Công Hầu,
Giàu mà đến bực bấy lâu Thạch-Sùng,
Nghèo mà đói khát lạnh lùng,
Khổ mà tóc cháy da phồng trần ai,
Phù du sớm tối một mai,
Giàu sang cũng thác xạt xài cũng vong,
Thông minh tài trí anh hùng,
Si mê dại dột cũng chung một gò,
Biển trần nhiều nổi gay go,
Mau mau nhẹ gót qua đò sông mê,
Sự đời nên chán nên chê,
Tầm nơi giải thoát mà về mới khôn,
Vong hồn ơi, hỡi vong hồn,
Cuộc đời nay biển mai cồn tỉnh chưa,
Tỉnh rồi một giấc say sưa,
Sẽ xin niệm Phật mà đưa hồn về,
Hồn về Cực-Lạc nước kia,
Cho xa hang quỷ mà lìa kiếp ma,
Nhờ ơn đức Phật Di-Ðà,
Phóng ra một ngón chói lòa hào-quang,
Trong khi tiếp dẫn rõ ràng,
Dắt hồn ra khỏi sáu đàng nghiệp nhơn,
QUÁN-ÂM BỒ-TÁT vui mừng,
Tay cầm nhành liễu tay bưng kim-đài,
Với cùng THẾ-CHÍ các ngài,
Cũng đều khuyến thỉnh lên ngai sen vàng,
Có bảo-cái, có tràng-phan,
Có mùi hương lạ, có đàn ngọc xây,
Có Trời các cõi truy tùy,
Có đờn, có trống, rước đi một đường,
Rước về đến cảnh Tây-Phương,
Có ao Thất-bảo có hương ngũ phần,
Lưu-ly có đất sáng ngần,
Ma-ni có nước trong tần chảy quanh,
Thất-trân có bảy lớp thành,
Bảy hàng cây báu, bảy vành lưới châu,
Có ngân-các, có kim-lầu,
Có chim nói pháp diệu-mầu dễ nghe,
Nghe rồi tỏ đạo BỒ-Ðề,
Bao nhiêu nghiệp chướng hồn mê dứt liền,
Ðã sanh về chín phẩm sen,
Mấy tai cũng xảy, mấy duyên cũng tròn,
Phật như thể mẹ tìm con,
Con mà gặp mẹ lại còn lo chi,
Lầu vàng đài các thiếu gì,
Ăn thì cơm ngọc, mặc thì áo châu,
Không ơn, không oán, không sầu,
Không già, không chết, có đâu luân-hồi,
Tánh xưa nay đã tỏ rồi,
Gương xưa rày đã lau chùi trần-ô,
Tu hành phải đợi kiếp mô,
Nguồn tình biển ái đã khô bao giờ,
Lựa là phải lựa thiền-cơ,
Mà đèn trí-huệ để lờ đi đâu
Mấy lời hộ niện trước sau,
Nguyện cho thành Phật mau mau nữa mà,
Phân thân ra khỏi TA-BÀ,
Từ-bi tiếp độ những là chúng-sanh.