Em nói rằng yêu nào kể giàu nghèo,
Chỉ mong sao ta được mãi gần nhau.
Nghèo mà yêu nhau mãi thôi, nghèo mà ta luôn có đôi,
Ước mơ đon sơ vậy thôi!
Tôi biết phận tôi còn lắm nghèo nàn,
Một đời tay trơn còn mãi nặng mang.
Nhọc nhằn lo toan áo cơm, bọt bèo thân tôi gối rơm,
Biết ai chân thật với mình.
Cuộc đời muôn lối, luôn không như¬ mộng với mơ,
Con tim bao lần ngẩn ngơ.
Tình yêu trong tay, ai biết ra sao ngày mai,
T¬ươi thắm hay mau tàn phai?
Em đã rời tôi mà chẳng một lời,
Vì đời tôi luôn nghèo rớt mồng tơi.
Đời nghèo không ai hỏi han, tình nghèo ôi luôn vỡ tan,
Thế gian ai bạn với mình?
Đời nghèo không ai hỏi han, tình nghèo ôi luôn vỡ tan,
Sống cho qua trọn kiếp ng¬ười.