Gió thổi ấm áp, ngắt cành hoa đào ngày xuân
Phụ thân mong con hiểu ra vẻ đẹp loài hoa ấy
Vò Nữ Nhi Hồng cũng đã ủ mười tám năm
Con như cây hạnh non trưởng thành thật duyên dáng
Đường diệu vợi, đôi bờ dương liễu phất phơ
Bước lên đá xanh nghìn dặm, duyên tình sao bạc bẽo
Phụ thân chỉ mong con được gả vào nhà tốt
Nên chối từ yêu cầu kết thân của bao người
Không hay trúc mã lúc nào đã âm thầm đến
Cùng ngồi dưới tàng cây ngắm vầng trăng tròn
Không hay thanh mai lúc nào đến trò chuyện
Khiến hoa đào vương trên đất tựa như bể tình
Ai đã từng nếm qua mùi rượu ủ cánh đào
Nhưng liệu người có hiểu rõ hương vị Hoa Điêu
Một vò rượu tình, mà đôi tim rực cháy
Ba bốn lời khiến năm sáu lệ châu rơi
Làm sao để bộc lộ tất thảy nỗi đau này
Ai đã từng nếm qua mùi rượu ủ cánh đào
Nhưng liệu người có hiểu rõ hương vị Hoa Điêu
Nếu có thể đổi hết thành tĩnh lặng thì tốt rồi
Một vò rượu, một tiếng vỡ tan
Chỉ mong đời này không phải nếm trải nữa