BỨC TRANH XỨ NGHỆ
Ai đi xuôi rồi ai về ngược, ngược lên rừng thắp lửa hội đêm. Ta say trong men rừng, ta say trong đất trời…Ề hê…
Về xuôi say câu phường vải, nghe mái chèo giữa dòng Lam giang một vùng trời nước mênh mông như người con gái Giang Nam ngày nào.
Người ơi là người ơi! Rừng quê ta xanh thắm, biển quê ta hiền hòa, bao đời nghĩa nặng tình sâu, đi xa vẫn nhớ thương nhau tìm về.
Người ơi là người ơi! Nay đi trên đường mới, nhìn tương lai đang rộng mở, càng thấy yêu quê mình, Nghệ An của ta!
(Hờ…hớ…hơ…hờ, Hờ…hơ…hớ…hơ…hờ…hơ, Hờ…hớ…hơ…hờ…, Hờ…hơ…hớ…hơ…hờ…hơ…)2
Nay đi trên đường mới, nhìn tương lai đang rộng mở, càng thấy yêu quê mình…, Nghệ…An…của…ta…!