Anh không dám nói rằng anh mạnh mẽ để có thể dồn nén được tất cả cảm xúc trong cuộc đời mình. Và vì vậy, anh không thể không buồn, không khóc khi biết về quá khứ của em. Không phải anh buồn,anh khóc khi anh không phải là người đầu tiên của em, được chiếm hữu tất cả về em, theo tư tưởng của hầu hết con trai ngày nay mà anh buồn vì quá thương em, em đã bị người khác lợi dụng, em đã từng không biết thế nào là tình yêu thực sự, vì có thể, người ta chỉ đến bên em với mục đích làm sao chiếm được thể xác của em rồi bỏ mặc em. Anh nói có quá không em? Đó là sự thật đấy em à…
Em nghĩ như thế nào nếu em không nói những chuyện ấy cho anh nghe? Nếu là anh thì anh thấy mình có lỗi và không xứng đáng với em vì em yêu anh chân thành. Nhưng rồi em đã cho anh biết tất cả, sau nỗi buồn là niềm vui vì anh biết rằng em đã hiểu anh yêu em như thế nào, và nền tảng của tình yêu được xây dựng từ sự chân thật phải không em? Vì vậy, em đừng bao giờ nghĩ rằng em đã có lỗi với anh và đừng xem quá khứ đó là nỗi mặc cảm theo em suốt cuộc đời. Đừng vì nó mà luôn nhún nhường anh trong mọi chuyện và nhất là không bao giờ nói lên suy nghĩ của mình. Anh cần lắm những lời chia sẻ của em với anh, vì anh luôn muốn biết em nghĩ gì về tình yêu của mình. Còn anh sẽ xem quá khứ đó là động lực để anh yêu em nhiều hơn, quan tâm, che chở cho em bằng tất cả mọi việc anh có thể làm…
Thế nhưng… chuyện đời không đơn giản đâu em nhỉ? Yêu em nhiều quá, hóa ra lại là một cái tội của anh. Anh luôn muốn làm tất cả vì em nên vòng tay của anh đã trở nên quá ngột ngạt, bó chặt lấy em. Em nói rằng em muốn được tự do… Anh sợ rằng bất chợt một lúc nào đó, anh không kìm nén được và tất cả sẽ vở òa trong đau nhói. Anh không dám nói rằng mình bị tổn thương nhưng thực tế thì em đã mang cho anh một vết thương lòng mà anh biết rằng không thể nào tránh khỏi. Tim anh càng nhói đau khi em nói ra những lời mà không một chút cảm xúc, không một chút thời gian để suy nghĩ…
Em ơi, nếu anh có lỗi thì sao em không nói cho anh biết sớm hơn, để bây giờ anh lại phải nhận một vết thương lòng từ người anh yêu nhất? Đã từ lâu rồi, anh luôn muốn em “tội nghiệp” anh, xem anh là một kẻ “đáng thương” trong tình yêu, vậy mà những lúc giận nhau, dù ai có lỗi đi chăng nữa thì cũng chỉ có mình anh mở lời rồi cũng mình anh kết thúc mọi chuyện. Em im lặng làm anh cũng không biết em nghĩ gì, để rồi những khi anh nhắc đến, em đều “Ừ”. “Em không có gì để nói với anh sao?”. “Ừ”. “Vậy thì kết thúc mọi chuyện ở đây, không liên lạc với nhau nữa nhé?”. “Ừ”. Em trả lời như vậy, làm anh nghĩ rằng, nếu anh hỏi “Mình chia tay nhé?” thì em cũng sẽ “Ừ” thôi. Thực tế thì anh giận quá nên đã thử hỏi em những câu hỏi đó, anh không ngờ là em lại lạnh lùng như vậy, không có chút gì gọi là sự luyến tiếc và sợ… mất anh. Anh thất vọng và chìm vào những giấc ngủ mà anh mong rằng, khoảng thời gian đó anh sẽ tạm quên những chuyện đau buồn vừa mới xảy ra, nhưng nào có ngủ được đâu, khi mà “cố quên là sẽ nhớ”. Anh không biết là gì cả, anh bối rối với chính suy nghĩ của bản thân mình.
Anh không biết kết thúc lá thư này như thế nào, vì anh sẽ không gửi cho em đâu, và em cũng sẽ không biết một đều rằng, anh sẽ luôn ở bên em, dù em có còn yêu anh như lúc đầu nữa không. Mong rằng sau này, nếu ta không thể đến được với nhau, em cũng sẽ luôn nhớ đến anh, một người con trai đã đi ngang qua đời em, đã yêu em thật nhiều, là “anh Mon của Bé Heo”, như vậy có được không em?
Gió hỏi vì sao hoa bắp lay
Để cho đôi má mộng căng đầy.
Nhớ em như thể chưa từng nhớ
Đôi dòng mực tím khẽ nên thơ...
Không biết bây giờ em đang làm gì khi không còn cảm giác về anh, khi không còn nỗi nhớ dành cho anh. Anh… Anh nhớ em nhiều lắm!