ÁO HOA (Trần Quang Lộc)
Hờ.. ơ.. ơ.. hờ...
Chứ theo em lên những ngôi đền
Chén vàng chén ngọc đắm chìm sông (ơ) sâu
Hờ.. ơ.. ơ... hớ...
Mặt trời vàng và mắt em nâu
Cho anh gửi Huế một câu thơ (ơ) tình.
Gặp nhau cái thuở ban đầu
Áo xanh áo (ơ) xanh (mà) em mặc một màu thiên thanh
Dáng em, đẹp tựa trong tranh
Tình trong đôi mắt (mà) tình trong đôi mắt duyên lành mình đã trao.
Bữa sau em mặc áo vàng, áo em (ơ) em mà (mà) nở rộ một bông cúc vàng
Dịu dàng làn điệu dân ca
Mà nghe ai hát (mà) mà nghe ai hát duyên thề của lứa đôị
Anh về, anh hái nụ hoa sim (ơ ... ơ)
Gieo hương thơm cả đưởng đi lối về
Dẫu đời cỏn lắm nhiêu khẽ, yêu em yêu cả bốn bề áo hoa
Hôm nay em mặc áo hường, vẫn là em đó, thiên đường (mà) anh mơ
Mong rằng có chút đợi chờ.
Trong đôi mắt đó (mà) mà trong đôi mắt đó, còn mơ mơ những gì.