Se sắt cái lạnh mùa đông, ấm lòng rượu nồng Mai Hạ.
Điệu khèn sao da diết quá, khó quên ơi Hòa Bình ơi.
Về đây suối Khoáng, về đây Cao Phong, Đà Bắc.
Hòa Bình với đa dân tộc; Bi, Vang, Thàng, Động bốn mường.
Thung Nai lãng đãng hơi sương, lòng hồ mênh mang như biển, hóa thân nước thành dòng điện để cho đất nước mạnh giàu.
Nhớ sao tối ấy Mai Châu, bập bùng nhà sàn bàn Lác, ấm áp, rộn ràng tiếng nhạc, bổng xòe gái Thái đắm say...
Mỗi lần khi anh đến đây: rượu cần, nếp nương, mía tím... - Thương rồi thấy lòng bịn rịn, khó khăn lời nói giã từ.
Chiều buông bóng núi âm u, đường lên Hòa Bình vẫn sáng, sợ gì (mà) đêm chạng vạng, ngại gì dốc Kẽm, dốc Cun.
Dặn lòng anh sẽ đến luôn, nơi đây một miền đất mẹ. Nhé em, múa xòe, nhảy sạp - thêm thương thêm nhớ Hòa Bình. Thêm thương thêm nhớ Hòa Bình.