Hòn Đá Cô Đơn
Đóng góp: tranquandat2003
Có hòn đá cô đơn xa xăm, đứng ở đó cớ sao một mình,
Phải chăng đá cũng thất tình, hòa niềm đau với ta.
Có chị gió bay ngang qua, khẽ nhẹ vuốt mát tâm hồn mình,
Này cậu trai thất tình,buồn làm chi hỡi em.
Có giọt nước rơi trên mi, khẽ nhẹ thấm xót xa trong lòng,
Hình như nước cũng biết rằng, nàng đã xa cách ta.
Ôi giọt nước đau thương kia ơi, chớ vội khóc khiến ta thêm buồn,
Vì ta cũng đã biết rằng, nàng đã xa cách ta.
Khi người nỡ quay lưng ra đi, dẫu còn chút vấn vương trong lòng,
Thì người yêu ơi ta biết rằng, nàng đã xa cách ta.
Ta ôm một chút đau thương thôi, giấu thật kín mãi trong tâm hồn,
Vì người yêu ơi ta biết rằng nàng sẽ quên mất ta.
Khi người nỡ quay lưng ra đi, dẫu còn chút vấn vương trong lòng,
Thì người yêu ơi ta biết rằng, nàng sẽ quên mất ta.
Ta ôm một chút đau thương thôi, giấu thật kín mãi trong tâm hồn,
Vì người yêu ơi ta biết rằng, nàng sẽ quên mất ta.