KHÔNG LÀ CÁT BỤI!
Lệ Khanh! Lệ Khanh!
Anh là kẻ trốn chạy tội lỗi, trốn chạy những người thân và trốn chạy luôn cả bản thân mình.
Anh sợ phải đối diện cùng thực tại, Anh sợ phải đối diện cùng thực tại,
Vì ở đó luôn có những ánh mắt nhìn anh đầy oán trách....
Có tiếng khóc của con! Có tiếng khóc của con!
Và sự ra đi đầy uất hận của em
Buổi chiều ngồi trước mộ em, luôn ấm cúng vì khói hương nghi ngút,
Bống anh chợt thèm nghe tiếng nói của em trong im lặng,
Tiếng nói của tình người, chỉ một chữ Tâm thôi mà... Khanh ơi!
Khi anh chợt lắng tai nghe...
Tiếng chuông chùa vang vọng giữa đâu đây...
Từng đàn chim vội vã... bay về trốn lạnh mùa đông...
Gió xoay chiều chao đảo giữa mênh mông...
Xoáy bụi cát tung... mù mịt cả bầu trời...
Cuộc sống quanh đây... muôn đời luôn sống động
Có nơi đầy tĩnh lặng... cũng có nơi luôn náo nhiệt sôi trào
Ngồi ở trên đất chết... nhìn những cánh chim bay
Cố tìm nơi để chấp ngộ vô đong... mới hiểu thâm sâu ý nghĩa sự sinh tồn
Lệ Khanh ơi! Từ giã kiếp nhân sinh thì thiên hạ đã bảo nhau rằng: "Em đã về nơi cát bụi"
Nhưng đối với anh dù cho em chỉ sống trong một quãng đời ngắn ngủi...
Nhưng chính tự thân em đã phủi xong cát bụi phong trần...
Trái tim em đã biến thành pha lê trong sáng vô ngần...
Đem nửa đời xuân... làm nhịp cầu đạo lí...
Đưa bước chân chồng vượt qua bể trầm luân...
Biết vậy! Nhưng anh vẫn ngần ngại bước chân...
Vì anh tự thấy bản thân anh đầy tội lỗi...
Manh áo phong sương vẫn vương đầy cát bụi...
Từ tám năm qua đeo đẳng tới bây giờ...
Ai sống trong kiếp người...
Xin lắng nghe bao lời...
Nhìn sắc màu pha lê...
Ngời sáng và long lanh...
Sinh ra giữa nơi phong trần...
Thành pha lê đớn đau vô ngần...
Đau thương chớ nên nản lòng...
Đường thênh thang cứ mang mà đi...
Dù qua núi cao sông dài...
Rồi tương lai giúp ta thành nhân...
Thử thách nào em đã đi qua...
Tôi đứng lại mà nghe lòng tê tái...
Cố ôm lấy đau thương vào lòng mà đi mãi...
Giờ không có em để làm bạn đồng hành...
Đối với anh... sự cô đơn bây giờ, sự cô đơn bây giờ mới thực sự lớn lao...
Và anh cũng vì nó mà tâm linh anh mòn mỏi...
Nếu như giờ đây chỉ một lời em nói thì anh sẽ mang đầy nghị lực để mà đi...