归零
Quy linh
Lật thêm một trang vừa đúng dịp tuyết Trường Bạch rơi
Giữa những dòng chữ là hình ảnh nghiêng ngả
Sương mù phủ khắp bốn phương càng ngày càng dày đặc
Ngưng lại trong khoảnh khắc chúng ta đối mặt nhau
Lầu cao các cũ, từng bước đều khó khăn
Đao sắc vực sâu có ai dám dấn thân mạo hiểm
Cuốn sách này đã được viết từ trước khi gặp gỡ
Một hồi ý giả lời thật
Không địch nổi minh thương ám tiễn
Sóng vai nghìn vạn lần
Cũng chỉ hiểu được một chút trong mê cục
Một lời hẹn ước đằng đẵng
Vẫn luôn có người nhớ thực hiện
Trên đỉnh dãy núi cao sừng sững
Chờ đợi bao lần mười năm
Lật thêm một trang vừa đúng dịp tuyết Trường Bạch rơi
Giữa những dòng chữ là hình ảnh nghiêng ngả
Sương mù phủ khắp bốn phương càng ngày càng dày đặc
Ngưng lại trong khoảnh khắc chúng ta đối mặt nhau
Đường trước mắt, chuyện xưa kia, hoàn toàn chưa nhận ra
Dưới đáp án này, lưỡi đao của ai nhuốm máu
Để kết cục bắt đầu diễn lại từ số không
Một hồi ý giả lời thật
Không địch nổi minh thương ám tiễn
Sóng vai nghìn vạn lần
Cũng chỉ hiểu được một chút trong mê cục
Một lời hẹn ước đằng đẵng
Vẫn luôn có người nhớ thực hiện
Trên đỉnh dãy núi cao sừng sững
Chờ đợi bao lần mười năm
Một trang phần cuối rải rác
Bị đợt bão tuyết này che phủ
Có người chậm rãi bước xa dần
Màn kết để ai diễn đây
Vây khốn tại biên giới thời gian
Đợi một ngày tận diệt trở về số không
Nhìn khoảnh khắc cánh cửa chung cực mở ra
Một hồi ý giả lời thật
Không địch nổi minh thương ám tiễn
Sóng vai nghìn vạn lần
Cũng chỉ hiểu được một chút trong mê cục
Một lời hẹn ước đằng đẵng
Vẫn luôn có người nhớ thực hiện
Trên đỉnh dãy núi cao sừng sững
Chờ đợi bao lần mười năm