Xuân phong họa quyển tam bách lý lưu hỏa
Bức họa Xuân Phong ba trăm dặm lửa đỏ
Khán si phong quang chẩm ma khứ trứ mặc
Si mê ngắm cảnh vật diễn ra trên bức vẽ
Nhĩ lâm gian quá nha tấn trâm hoa nhất đóa
Người dạo trong rừng, tóc đen điểm đóa trâm hoa
Hồi mâu ngữ mạch mạch
Nhìn lại nói luyên huyên
Chuyển đầu thập niên nhãn kiến vương thành phá
Mười năm quay lại, tận mắt thấy vương thành bị phá
Chu sa nhất điểm chung mỹ đáo linh lạc
Chấm chu sa tuyệt mỹ hóa điêu tàn
Tiên huyết khứ trù thố
Máu tươi rơi bao giọt
Bất quá lưu hạ ki cú chấp trứ
Bất quá lưu lại ít quật cường
Thiên lý bôn phó nhất tiếu nhi quá
Ngàn dặm xông pha không bằng một tiếng cười
Bất quản bất cố thế nhân thuyết
Chẳng ngại chằng màng thế nhân nói gì
Ki bôi thanh la phất năng túy ngã
Vài chén rượu Thanh La Phất làm ta say ư?
Thượng cung lâu độc ngọa
Đơn độc lên cung lầu nghỉ ngơi
Nhãn để huy quang chưởng trung chúc hỏa
Trong mắt lấp lánh ánh nến cầm trên tay
Cửu long tháp cao ảnh tịch mịch
Cửu long tháp cao bóng ảnh tịch mịch
Nhất lũ cố nhân tư bất khiếu phá
Một dòng tư niệm cố nhân không xóa được
Thiên địa thử dạ tuyết bà sa
Đất trời đêm nay tuyết mông lung
Án thượng tàn hồng vũ đả phong xuy lạc
Trên bàn vương chút sắc hồng, gió thổi mưa rơi
Nhất đàn nguyện tửu hựu thập niên tha đà
Một bầu rượu cầu mười năm phí hoài
Nhật nguyệt như toa nhân hải lý nhâm phiêu bạc
Năm tháng thoi đưa, trong biển người mà phiêu bạc
Tiểu chu khán yên ba
Thuyền nhỏ mờ sương khói
Dạ thâm mộng thâm niệm tích nhật nhân quả
Đêm khuya mộng sâu, nhớ lại nhân quả ngày xưa
Mệnh thiêm nhất chi phê hạ nhân duyên thác
Một quẻ đoán phán nhân duyên sai
Đề bút hoàn châm chước
Nâng bút mà vẫn phân vân
Mãn bích họa tượng nhất thất trầm mặc
Bức họa trên tường như một căn phòng lặng
Nhĩ đích danh tự thùy đích vương tọa
Danh tánh của người, trên vương tọa kia là ai
Bại quan dã sử hoàn sai độ
Sách ghi chép vẫn là tiên đoán
Tiền trần lý cựu sự tảo yêm một
Chuyện xưa sớm đã bị lãng quên
Phong tại thanh bình mạt
Gió vừa thổi nhẹ
Hệ phát vãn tụ phô chỉ nghiên mặc
Giữ tóc nâng tay áo bày giấy mài mực
Họa đắc na niên lâm gian quá
Vẽ lại năm tháng qua khu rừng ấy
Thất trọng sa mạc hậu nhĩ nhãn ba
Sau bảy lớp màn lụa là ánh mắt người
Phong lưu chích hướng nhất nhân thuyết
Phong lưu nhìn về hướng người nói rằng
Ngã dã tằng lâm gian quá
Ta cũng từng qua khu rừng ấy
Nhị thập niên hoán nhất nhãn hoa khai lạc
Hai mươi năm chớp mắt như hoa nở lại tàn