Tác giả: Phan Văn Thanh - Phạm Phúc Toại
Nói lối:
Người đi đi giữa phố đêm,
Hạt mưa trĩu nặng rụng bên thềm.
Đêm nay phố vắng đèn heo hút
Chút gió thu đông lạnh thắm lòng.
Vọng cổ 1:
Thôi em ơi đừng ru làm chi những lời ru hờn trách, đâu phải tại gió thu đông đã chia cách mối duyên tình ...
Lối cũ đường quê đã in bóng đôi mình .......
Bên ngõ vắng những chiều hò hẹn, tim ai ngập ngừng theo từng chiếc lá vàng rơi.
Phải đâu giọt thu buồn làm nước mắt em rơi, trong phút chia tay để mỗi đứa một phương buồn.
Rồi tình cứ xa dần theo năm tháng người đi, để buồn nát con tim, để một đời nuối tiếc.
Vọng cổ 2:
Trời cho giọt nắng giọt mưa,
Ai đem giọt đắng gieo vào hồn tôi.
Giọt buồn còn đọng trên môi,
Giọt sầu ai để cả đời tôi mang ?
Tôi muốn khuyên em thôi đừng trách hờn mùa thu nữa, rồi tự khuyên tôi đừng đổ lỗi cho người ...
Thời gian đi có trở lại bao giờ ...
Cuộc đời tôi đã lắm nhiều bão tố, tại phận mình hay do số trời trao.
Xin em đừng thổn thức bước thu qua, đừng nhặt lá vàng nơi ngõ xưa mình hò hẹn. Dẫu đáy tim tôi tình em còn nguyên vẹn, kỷ niệm ngày nào tôi đâu dễ gì quên.
Ngâm thơ:
Người đi đi giữa chốn đời
Xin làm lữ khách cố nhân ơi,
Vấn vương, vương vấn mùa thu chết,
Ngõ vắng tình buồn lạnh lắm không ?
Vọng cổ 5 :
Ngõ vắng tình yêu em sợ mùa thu không trở lại, cho con tim tê tái buổi đông về ....
Sợ ngọn gió heo may thổi lạnh nỗi mong chờ ...
Sợ lá vàng rơi ngập đường xưa lối cũ, sợ áng mây buồn che khuất mảnh trăng thu. Ngày tôi về đi giữa phố khuya, tìm lại lối thu xưa, lối thu buồn quanh quẽ.
Người về viết lại vần thơ,
Đường xưa lối cũ mưa rơi giọt buồn
Vọng cổ 6 :
Thu nay lại về nhưng cuộc tình đã lỡ, bến hạnh phúc đây rồi sao thuyền chẳng buông neo ?
Biết em buồn nên dám trách ai đâu, bởi tôi lắm đa đoan như kiếp tằm còn nặng nợ.
Đời tài hoa cũng là đời đau khổ, kẻ đa tình hay vướng bận tình duyên.
Tự nhủ lòng đâu ai có lỗi, chỉ thiếu với nhau một mối nợ tình.
Người đi để lại đêm dài,
Người đi để lại tháng ngày nhớ mong.
Đợi chờ thu lại sang đông,
Tình đà dang dở, tình buồn biệt ly ./.