Kiếm sắc lượn bay, suốt đời ta vẫn cười ngạo nghễ
Thời thế cứ trôi, tình người thật nhỏ bé
Kiếm sắc lạnh lùng, suốt đời ta cô độc
Để lại khúc nhạc buồn, giữa trời đất hoang vu
Một cuộc đời cùng núi cao biển rộng
Chính nghĩa vững vàng, sẽ liên kết anh hùng hào kiệt.
Dùng vô chiêu mà thắng hữu chiêu
Người anh hùng dốc gan ruột vì nhau
Nhi nữ giang hồ ngày càng vắng bóng
Tình vẫn còn mà người đã ra đi
Quay đầu lại chỉ thấy gió mưa chấp chới...
Đành chôn Nhật Nguyệt trải muôn chiều
Tà giáo vang lừng cõi tịch liêu
Dị sĩ người vương tình chẳng dứt
Kỳ nhân kẻ mắc nghĩa còn liều
Đông Phương Bất Bại thầm uy chấn
Bảo Điển Quỳ Hoa lắm họa điều
Ngao ngán trang đời thôi khép lại
Song cùng hợp tấu khúc cầm tiêu
Tấu khúc cầm tiêu định chánh tà
Vui buồn ký gửi trí tâm ca
Kim bồn gát kiếm vùi sơn cốc
Đồng phái ra oai há miệng xà
Khoác áo danh môn cầm đuốc sự
Nêu cờ chánh nghĩa diệt Lưu gia
Tiểu nhân vẽ mặt thành quân tử
Bỏ mặc Tung sơn giết trẻ già
Trẻ già kinh hãi trước uy danh
Giáo chủ Triêu Dương Nhiệm Ngã Hành
Sở học tinh thâm trùm ngũ nhạc
Mưu đồ ác độc diệt quần anh
Sơn trang trọng tỏa chân vừa thoát
Bá mộng cuồng tâm nghiệp chẳng thành
Yêu pháp hại người cam liễu mạng
Một đời ngang dọc - nấm mồ xanh
Nấm mồ xanh cỏ hận đành mang
Mai trúc năm xưa để bẽ bàng
Kiếm pháp Xung Linh vờn kỷ niệm
Hôn kỳ Lâm Nhạc hổ phu lang
Nhất chiêu dứt đoạn tình chăn gối
Thiên cổ vùi chôn mộng đá vàng
Xương trắng thành tro hờn nát ngọc
Sơn trà điệu khúc ngậm ngùi vang ...