Từng giọt mưa lất phất gợi lên miên man nỗi sầu chia cách
Nụ cười của nàng chẳng thể nào xóa nhòa trong đầu ta
Hoa đã tàn lụi còn than thở sao mùa thu dài đằng đẵng
Ta nắm lấy tay nàng chỉ mong được chung lối
Cầm chiếc ô xanh nhớ đến bao kí ức hiu quạnh
Mắt nàng nhìn lướt qua rồi dừng lại nơi đường xưa gió tây thổi
Đàn một điệu “thủy ca điều đầu” vốn đã khắc ghi sâu nặng
Ta chỉ muốn nắm tay nàng mong được chung lối
Mưa Giang Nam, sương khói phủ mờ trên tán lá
Bao nhiêu giấc mộng đều chìm đắm ở lối nhỏ vũ hoa
Từng giọt nước mắt của nàng ta đều cất giữ trong lòng
Lặng lẽ chất chồng thành mộ hoa
Mưa Giang Nam, chẳng nghe ra một tiếng động
Nước mắt của nàng đều hóa thành nỗi nhớ mong khắc khoải
Vốn đêm dài chẳng bóng người thời gian vẫn lặng lẽ trôi
Đã yêu sâu nặng đừng nên oán trách