Thơ : Đỗ Trung Quân
Tân nhạc : Giáp Văn Thạch
Vọng cổ : Phan Văn Thanh
Nhạc:
Quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày.
Quê hương là đường đi học, con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc, tuổi thơ con thả trên đồng.
Quê hương là con đò nhỏ, êm đềm …… khua nước ven sông …..
Vọng cổ 1:
Quê hương tôi có bến nước dòng sông, có rặng dừa soi bóng, có nhánh me chua, có chùm khế ngọt, có chiếc cầu tre hôm sớm mẹ đi về …..
Có hương cau dìu dịu ánh trăng thề …...
Có đám bướm vàng theo đàn em đi học, có khói lam chiều nhẹ điểm bức tranh quê. Mấy cánh cò còn quyến luyến chân đê, vụt bay khi lũ trẻ gọi trâu về.
Con đò chờ trên bến vắng liu xiu, xao xuyến hồn quê cứ mỗi chiều nhạt nắng.
Vọng cổ 2:
Kỷ niệm tuổi thơ bức tranh quê yên ắng, mãi theo ta qua năm tháng cuộc đời …..
…Dù có đi đâu nơi góc biển chân trời……
Người tìm chốn giàu sang phú quý, kẻ trên đường cầu thực tha phương.
Những đêm buồn hay khoảnh khắc cô đơn, niềm nhung nhớ cứ chập chờn bên giấc ngủ.
Bởi quê hương mỗi người chỉ một, đâu dễ gì thay thế được người ơi!
Nhạc:
Quê hương là cầu tre nhỏ, mẹ về nón lá nghiêng che.
Quê hương là đêm trăng tỏ, hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Quê hương là cầu tre nhỏ, mẹ về nón lá nghiêng che.
Quê hương là đêm trăng tỏ, hoa cau …..rụng trắng …. Ngoài thềm …..
Vọng cổ 3 :
Chợt tỉnh giấc mơ bên thềm không hoa cau rụng trắng, chỉ nghe ngoài hiên tuyết nặng sương dầy ….
Biết cùng ai san sẻ nỗi niềm này …..
Xin trả lại những ngày thơ đi học, những trưa hè lặn hụp bến sông quê.
Xin góc trời thu cơn gió thoảng ban chiều, thả mơ ước theo cánh diều thơ mộng.
Để người đi thôi sông dài biển rộng, để chiều quê thôi mong ngóng đợi chờ.
Vọng cổ 4 :
Hò ơ ….. Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc,
Dốc nào ngược bằng dốc Nam Vang.
Xa nhau lệ thắm đôi hàng
Đò xuôi bến cũ ….. hò ơi ….
Đò xuôi bến cũ cho nàng về anh …..
khúc ca dao nghe tuôn trào nước mắt, bước tha phương nơi đất khách xa vời .
Nhạc :
Quê hương mỗi người chỉ một .
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người ! ./.