Dạo đàn phi vân diệp khúc
Má
Máaa
Má ơi con là thằng nhân bất hiếu
Đang quì bên mộ má xin tội ngày qua
Má thương con xin má hãy thứ tha
Cho một thằng con đầy tội lỗi
Ngày má mất con không nghe một lời trăn trối,
Không được nhìn mặt má lúc nhập quan
Không được tay mình đội chiếc mũ tang,
Không được đốt vài nén nhang trên bàn thờ của má
Không đuộc đưa quan tài đến phần mộ.
Văn thiên tường:
Không được đắp cho má một nấm đất vô tri
Không một lạy đáp đền trước giò vĩnh biệt phân ly.
Công ơn của má, nuôi dưỡng mấy chục năm nay
Trăm đắng ngàn cay, không than thở một lời.
Lòng của má, bao la như biển cả
Như núi cao trời rộng, như cây xanh che bóng mát cho đời.
Nuôi con nên người bằng sữa, ngọt ngào có pha lẫn máu trong tim
Nay con lớn khôn, vội quên công dưỡng dục sanh thành.
Vọng cổ:
Tiếng của má từ trên trời vọng xuống, hay từ dưới đất vang lên mà con nghe vang rền như sóng dậy hay tiếng thê lương từ trái tim con réo gọi hay má về đây để hài tội đứa vô loài
Con còn đây mà coi như đã chết tự lâu rồi
Con về đây có khác chi loài cua rõ, chúng sợ ánh mặt trời còn con thì sợ gặp người quen
Nay là ngày giỗ má tròn năm, con về cúng má một mình bên mồ lạnh
Đây là trầu cau là bông huệ trắng, với mấy nén nhang, con xin lạy má xin hãy cho con để tang muộn màng.
Má ơi
Lời má dạy con ngày nào như còn vang mãi, giờ con hiểu ra thì con đã làm trái ý má đâu rồi
Con tự giết đời con, để giờ đây con không dám ngửa mặt nhìn đời
Ngày xưa má bảo đường đời đầy cạm bẫy, làm người phải biết chọn bạn tốt mà chơi
Má thương con, lo từng miếng ăn dạy vỗ từng lời, đêm không ngủ má chong đèn bắt từng con muỗi
Ngày ba con mất má như chết đi một nữa, má cắn răng đau khổ âm thầm.
Má ơi đời của má như thân cò lặn lội, cay đắng một đời vất vả nuôi con
Khi khôn lớn con không làm tròn công phụng dưỡng, nghĩa sanh thành con quên câu chín chữ cù lao.