Trans: Tiểu Phương
Sub: Ly
MV: Thiên Nguyệt Phong
Nhớ rõ dòng thời gian đã trôi bao lâu, giờ đây hóa thành nuối tiếc
Nhớ rõ bao chuyện xưa khó quên mà giờ đây đã quên hết
Quên mất thời gian đã trôi bao lâu, than thở đời người sao lắm cực khổ
Quên mất bao chuyện xưa khó quên, cười nhi nữ tình trường(1)
Say a mộng a si
Mộng a say a cuồng
Không kịp nghe lời muộn phiền của nàng
Uổng công chờ trăm năm luân chuyển, mộ phần ngàn dặm, không nói lên được nỗi thê lương (2)
Nếu có thể gặp lại, khi ấy khuôn mặt ta nhuốm đầy phong trần, mái tóc nàng lấm tấm như sương (2)
Quên mất thời gian đã trôi bao lâu, than thở đời người sao lắm cực khổ
Quên mất bao chuyện xưa khó quên, cười nhi nữ tình trường
Say a mộng a si
Mộng a say a cuồng
Không kịp nghe lời huyễn tưởng của ta
Uổng công chờ trăm năm luân chuyển, mộ phần ngàn dặm, không nói lên được nỗi thê lương
Nếu có thể gặp lại, khi ấy khuôn mặt ta nhuốm đầy phong trần, mái tóc nàng lấm tấm như sương
Một tiếng than thở này
Chỉ vì nhớ năm xưa không nói lên được nỗi lòng
Nếu lời hứa có thể vĩnh viễn, hãy để ta đắm chìm trong tương tư, bằng không sẽ vì nàng mà bi thương
(1): Nằm trong câu tục ngữ: “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản” có nghĩa là tình nhi nữ làm anh hùng nản chí.
(2): Nằm trong bài thơ “Giang Thành Tử” của Tô Đông Pha. Xem toàn bộ bài thơ ở đây: http://www.thivien.net/viewpoem.php?UID=QsX6zPvNLkl8nV5t-1mhuw
Năm 1165, vợ của Tô Thức (Tô Đông Pha) là Vương Phất từ trần mới 27 tuổi. Mười năm sau (Ất Mão 1775), Tô Thức đang làm “Tri Châu” ở Mật Châu (Sơn Đông), xa cách quê hương (Tứ Xuyên) mấy ngàn dặm. Đêm mơ thấy người vợ đã khuất, ông làm bài từ điệu vong này. Tô Thức là người đầu tiên làm từ điệu vong. (nguồn: http://xuannhutapluc.thuhoavn.com/2007/12/giang-thanh-tu-to-thuc/)
Có thể hiểu ý của bài thơ như thế này:
Mười năm này ta và nàng bị ngăn cách ở hai thế giới khác nhau, không thể gặp lại cũng như không biết được tình trạng của đôi bên. Cho dù không muốn nghĩ đến nàng, nhưng cũng không thể quên được nàng. Mộ phần của nàng cô độc, lẻ loi tại nơi xa cách như vậy, trong lòng ta đau khổ tới mức không thể nói được với ai. Cho dù có thể gặp lại được nàng, nàng có thể sẽ không nhận ra ta, bởi vì khuôn mặt ta đã nhuốm đầy phong trần, tóc mai hoa râm. Ban đêm bỗng nhiên nằm mơ bản thân ta quay về thưở trước, thấy nàng đang ngồi trang điểm bên cửa sổ của tiểu hiên.Ta và nàng nhìn nhau một lúc lâu, không nói nên lời, chỉ có nước mắt của đôi ta không ngừng tuôn rơi. Nhớ rằng nàng đã đến một nơi xa khiến ta tan nát cõi lòng. Tại nơi này ban đêm trăng sáng, trồng một cây tùng trên ngọn đồi nhỏ trước mộ phần nàng, ngắm nhìn nàng...
Phiên âm
Jì zhù de duōshǎo shíguāng liúzhuàn rújīn chéng yíhàn
jì zhù de duōshǎo wǎngshì nánwàng rújīn què yíwàng
wàngjìle duōshǎo shíguāng liúzhuàn tàn rénshēng kǔ duǎn
wàngjìle duōshǎo wǎngshì nánwàng xiào er nǚ qíng cháng
zuì ya mèng ya chīmèng a zuì a kuáng
láibují tīng nǐ chóuchàng
kōng děng bǎinián zhuǎn qiānlǐ gū fén yuàn wú chù huà qīliáng
ruò néng zài xiāng jiàn fēngchén mǎn wǒ miàn nǐ de bìn bānbó rú shuāng
wàngjìle duōshǎo shíguāng liúzhuàn tàn rénshēng kǔ duǎn
wàngjìle duōshǎo shìshì nánwàng xiào er nǚ qíng cháng
zuì ya mèng ya chīmèng a zuì a kuáng
láibují tīng wǒ huànxiǎng
kōng děng bǎinián zhuǎn qiānlǐ gū fén yuàn wú chù huà qīliáng
ruò néng zài xiāng jiàn fēngchén mǎn wǒ miàn nǐ de bìn bānbó
zhè yīshēng bēitàn
zhǐ wèi jì liúnián wú chù sù zhōngcháng
nuòyán ruò néng lǎo dài wǒ xiāngsī kǔ zàibu wéi yīrén ér shāng