Tuyết ở Lhasa [1] ngổn ngang đã mấy nghìn năm rồi
Lặng lẽ tích tụ đến ngày thế gian bị chôn vùi
Cây nhang trong tay khói bay mờ mờ ảo ảo
Dấu chân trên tuyết chỗ nông chỗ sâu
Dường như là lời báo trước rằng sẽ không có kết cục đâu
Học theo bọn họ ta quỳ trước núi tuyết
Âm thầm nói ra rất nhiều tâm nguyện
Theo chân đoàn người đi qua mấy con phố
Bưng ly trà Tô Du [2] ngồi ở bên đường
Tưởng tượng dung nhan của Mã Cát A Mễ
Không thể buông xuống sao? Kì vọng vốn dĩ rất mỏng manh
Tình yêu trong truyền thuyết vẫn luôn đẹp đến nỗi xa vời
Câu chuyện kết thúc, không ai thốt nên lời
Ngẩng đầu lại nhìn thấy bầu trời xanh kia khác trước
Nàng ngồi cạnh cung Potala, suy nghĩ hết nửa ngày trời
Đã bao nhiêu lần đi qua con phố tiêu điều
Thứ phong mã kia cũng đã thấy rất nhiều
Người ở cạnh bên dáng vẻ nhợt nhạt cười than mệt
Dưới cơn mưa nắng đột nhiên xuất hiện tuyết rơi
Giữa bốn mùa luân hồi liệu đã hiểu được gì chăng?
Không thể buông xuống sao? Kì vọng vốn dĩ rất mỏng manh
Tình yêu trong truyền thuyết vẫn luôn đẹp đến nỗi xa vời
Câu chuyện kết thúc, không ai thốt nên lời
Ngẩng đầu lại nhìn thấy bầu trời xanh kia khác trước
Nàng ngồi cạnh cung Potala, suy nghĩ hết nửa ngày trời
Tuyết ngày trong xanh, trăng đêm mưa
Quỹ đạo trong cơn mê bắt đầu trở nên rõ ràng
Kể từ nay tâm tình không nặng nề nữa
Nói lời tạm biệt với những nỗi thương cảm kia
Hoa trồng kiếp trước sẽ lại nở bên đường kiếp này
Lúc tỉnh lại đã quên gió tuyết trong đêm
Chỉ là trong giấc mộng có thêm vài thứ cảm giác
Rồi đến một ngày cũng sẽ từ từ biến mất
Còn sợ chi việc đã từng thân mật như thế