Lời 1:
Anh là trai miệt vườn, nơi đô thành, em là gái hiền lương.
Thương là thương em rồi, mong đôi mình nên nghĩa trầu cau.
Thương mối tình đầm xâu, đôi ta được bền lâu.
Cho tròn câu hẹn ước, anh và em se kết duyên mặn nồng.
Cho dù, bảo tố phong ba.
Cho dù, nẻo đời còn xa.
Anh sẽ đưa em đi hái hoan đường giông tố đau thương.
Dù có chia xa, dù có phong ba, ta cũng không ngại ngùng.
Mong một ngày, cây lúa kia chổ bông, đôi ta cùng, chung một dòng sông.
Đồng lúa mênh mông, duyên đợi chờ trông.
Hạnh phúc nơi đây, duyên nợ miền tây.
Lời 2:
Dây là dây tờ hồng, duyên vợ chồng chỉ có đôi ta.
Em là cô gái hiền, theo anh về làm dâu miền quê.
Duyên khắc chặc tình nhau, thương muôn vàng đời sau.
Ông trời cao đưa lối, cho tình ta nên đôi vợ chồng.
Cho dù, bảo tố phong ba.
Cho dù, nẻo đời còn xa.
Anh sẽ đưa em đi hái hoan đường giông tố đau thương.
Dù có chia xa, dù có phong ba, ta cũng không ngại ngùng.
Mong một ngày, cây lúa kia chổ bông, đôi ta cùng, chung một dòng sông.
Đồng lúa mênh mông, duyên đợi chờ trông.
Hạnh phúc nơi đây, duyên nợ miền tây.
Hạnh phúc nơi đây, duyên nợ miền tây.
Hạnh phúc nơi đây, duyên nợ miền tây.