Verse 1:
Những ngày tháng dài cứ nắm tay nhau miệt mài đi sâu vào qên lãng
nuối tiếc bao nhiêu để cho tâm trí thôi lo lắng
thôi ngĩ thôi nhìn thôi tìm về 1 ai
anh cần cám ơn em nhiều lắm
ngày ta kô thể qay lại là ngày anh học đc cách tự tồn tại
tuổi trẻ ngây dại chỉ là trang sách đã đọc qa
anh đã qen với sự cô đơn
với những jì mà anh đã từng có như khi anh chưa từng có em
đôi khi anh soạn 1 tin nhắn
hoặc anh lỡ bấm 1 dãy số
rồi anh giật mình khi nhận ra rằng trong anh vẫn còn 1 thói qen ..
anh đi qa những đêm
và rồi anh chạy qa những ngày
tắm mình trong nắng phơi xác ngoài mưa đã khiến anh dạn dày cuộc sống
kô nông nổi
sống điềm tĩnh
im lặng nhìn mọi thứ trôi kể cả là em ...
anh vẫn luôn nhìn theo em
nhưng anh sẽ âm thầm hơn
và anh cũng trốn xa khỏi em ...
để theo mỗi bước chân
để anh cảm nhận những lúc em buồn mà anh tuyệt vọng kô thể giúp
mọi thứ suy sụp
và đổ nát
bầu trời như kô bao giờ sáng
bình minh sẽ kô bao giờ sang ...
để mỗi lúc chạng vạng ..
anh chợt nhìn thấy em cười trong những cơn mê anh kô bao giờ tỉnh ....
nó nói rằng anh đã sai
khi có đc em là anh đã có đc tất cả mọi thứ
và giờ đánh mất em
anh tự đánh mất luôn cả bản thân và chút nào đó trong anh danh dự
anh fải làm jì????
biết làm jì????
khi gọi tên em trong cơn mơ đêm anh bật khóc ....
intro:
cảm xúc là không bao giờ nguôi nếu như trong lòng ta còn tuyệt vọng ..
anh vẫn viết ...
anh vẫn cố đứa bản thân anh đi lên từ những cảm xúc không bao giờ hết ấy .. về em ....