Ngày xưa ấy 2 đứa tuy nghèo, mà vui lắm có anh và có em.
Thế gian luôn cho rằng ta là ngọc nữ với tiên đồng,đẹp đôi không bao giờ xa cách.
Rồi ai đó nơi xứ xa về, giàu sang lắm khiến bao người ước mong.
Trái tim em tôi đổi thay, lời hẹn ước bỗng phai nhòa, và rồi em đi theo người ta.
Về nơi xứ xa không người thân, em mới thấy mình sai,vì nơi ấy không như em mong chờ.
Miếng cơm không bình yên, giấc ngủ mang ưu phiền, đọa đày đời em từng giây phút.
Chồng nơi xứ xa vui gì đâu, cay đắng với niềm đau,mà sao cứ như thiêu thân lao vào.
Kiếp hoa phương xa mau tàn phai,xác thân mau hao gầy, hối tiếc cũng muộn rồi em ơi.