Rượu một mình với ngọn đèn đêm
Khi gió thu về, một chú ve sầu nằm chết bên thềm cửa sổ mùa thu.
Rượu một mình, biết cạn cùng ai.
Ai người tri âm? Ai người tri kỷ?
Cùng ta cạn với núi cao, năm nào đôi chân chưa mỏi.
Cùng ta cạn với suối sâu, với người sốt rét qua cầu.
Cùng ta cạn với rừng già bạn ta yên nghỉ.
Biết có bao giờ về uống cùng ta?
Cùng ta cạn với phong ba, yếm đào che cơn gió lạnh.
Rượu say, gió buốt sau lưng, nhớ người dưng xa muôn trùng.
Cùng ta cạn với lửa hồng trong ta giá lạnh.
Ngọn lửa lay lay như có ai về.
Rót cho đầy mãi, ước mơ rồi sẽ thành kỷ niệm.
Rót cho đầy mãi, đắng cay rồi sẽ thành tiếng hát:
“Con người, con người chỉ lớn lên trong chính nỗi cô đơn.
Con người, con người chỉ lớn lên trong chính nỗi cô đơn..!!!!