Cố chấp
Anh đã không thể bên em... không thể trao cho em những giấc mơ anh đã vẽ nên
- Điều đó rất là đẹp phải không??
- Đã có lúc mình cùng chờ mong…..
Đừng đặt niềm tin vào nơi anh…. lựa chọn quên đi những dối trá anh đã thắp lên
- Chấm dứt hết làm lại từ đầu
- Anh sẽ bước ra đi thật mau
Vì còn đó có bóng dáng cũ anh đã không thể nào tự mình thật sự quên đi
- Vẫn nhớ ánh mắt, nụ cười mà người dành trao
Vì nhiều lúc trong cơn say chuếnh choáng anh đã ngỡ em đây là người yêu xưa
- Những lúc đắm đuối mặn nồng
Và rồi cứ cố gắng níu lấy nhưng con tim anh đâu thể nào dành trọn riêng em???
- Nhưng sao phút chốc lạnh lùng
Bây giờ xa nhau, và đừng cố chấp anh không muốn thêm một lần nữa lại phải khiến cho giọt nước mắt em rơi nhạt nhòa….vì anh...
Anh biết trên đôi môi in hình từng nụ cười của em nhưng đằng sau ngập tràn từng nỗi xót xa….anh nhận ra là không thể mang em quay trở lại với lúc đầu
Rap:
Vẫn từng ngày em đến, vẫn nơi đây, vẫn căn phòng này…. Anh trở về để cảm nhận một chút hơi ấm trong cái giá lạnh mùa đông.
Vẫn nụ cười ngọt ngào, vẫn đôi môi cháy bỏng, cẫn cái ôm thật chặt, vẫn là những câu hỏi quan tâm nhưng anh thấy chúng bỗng trở nên gượng gạo…
Là do anh? Là do em? Hay là do vở kịch này đã đến hồi chấm hết?
Anh tự nhủ sẽ không bao giờ khiến em phải tổn thương nhưng hôm nay em đã phát hiện trong đôi mắt của anh ánh lên sự mỏi mệt….Khi tình cảm lớn dần trong anh thì anh lại lựa chọn bóp chết.
Anh cố gắng để không thừa nhận là mình đã yêu em vì anh sợ cái cảm giác chờ đợi một người…
Anh cố gắng để không cho mình một cơ hội, một sự thay đổi để có thể thật sự bắt đầu một tình yêu mới và có lẽ cứ như vậy đi …em là người chờ đợi…