Lối:
Không biết bao lần tôi hứa rồi lại quên, quên rồi hứa. trôi dần theo ngày tháng.
Để khi đối diện nhau tôi cứ lúng túng. không phải tôi sợ con sống bạc đầu của xứ biển quê em.......
Vọng cổ:
1/ Ai trách ai đây khi trái tim tôi đã bao lần muốn nói. Rằng tôi đã chọn quê em làm chốn quê.... mình...
Hồi ấy, làm sao tôi dá.m tỏ tình. Nói thật lòng mình làm sao tỏ tình được khi tôi với em chỉ mới quen nhau. Dẫu thuộc nằm lòng câu nói dân gian "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ". Nhưng sao vẫn ngại ngùng cái buổi sơ giao, nên mới lần lựa chưa cùng em về Rạch Giá......
2/ Người ta thường nói, thuyền thì theo lái khi thành thân thì gái phải theo chồng. Nghĩ tới, nghĩ lui tôi khó xử trong lòng. Chẳng lẽ mình là trai lại sống nhờ bên vợ, bè bạn nhìn vào biết nói sao đây. Chợt nhớ câu:" Ví dầu nhà dột cột xiêu, muốn đi cưới vợ sợ nhiều miệng ăn". Nào phải đâu tôi sợ nghèo sợ khó, chỉ sợ duyên nợ không thành rồi gieo khổ cho nhau......
6/ Đêm nay mình lại đi bên nhau giữa lòng Rạch Giá, nghe tiếng biển thì thầm trong gió xa đưa. Cơn mưa chiêu gió biển lạnh thêm, tay tìm bàn tay truyền cho nhau hơi ấm. Về lần này tôi sẽ không còn hứa nữa bởi tình yêu chúng mình đã chín với thời gian. Làm rể quê em tôi đã tròn lời hẹn, biển như hiểu lòng tôi nên chợt hóa hiền hòa.
Em dịu hiền nhẹ bước bên tôi, đêm Rạch Giá đêm tình yêu lên tiếng. Đối diện với em đêm nay tôi không còn lúng túng. vì tôi chọn rồi làm rể quê em..../......