Anh! em muốn tin, ngày mai khi mặt trời lên. Em vẫn thấy anh, đứng trong ban mai chờ em. Vì em cứ sợ, rằng hôm nay chỉ là mơ. Bàn tay nắm chặt, chẳng muốn xa anh bao giờ.
Sợ rằng khi màn đêm đến che hết đi những êm đềm. Sợ rằng bao làn gió kia, mang giấu đi những kỉ niệm. Sợ bàn tay em mong manh quá! Biết mai sau này còn giữ dx anh. Sợ bàn chân anh hay đi trước, bỏ rơi lại em trên con đường yêu. Sợ rằng đôi khi cơn mưa ấy khiến cho anh buồn và nhớ đến ai? Sợ ngày mai khi anh không đến, sẻ chia cùng ai con tim buồn tênh?????