XUÂN ĐỜI CON CÓ MẸ
Tác giả: Ngọc Chi
Nói lối:
Xuân xưa con trẻ dạy khờ,
Mơ manh áo mới, mơ ngày pháo vui.
Xuân nay con lớn khôn rồi,
Nhìn màu tóc mẹ, bồi hồi ruột đau.
Vọng cổ 1: Mẹ ơi, tóc trắng bay bay theo gió chướng về gọi nhành mai trước sân nhà thay lá...Nhìn dáng mẹ qua trong nắng chiếu bóng ngã con chợt hiểu ra ngày con xa mẹ đã thêm.... gần....
Hai mươi sáu tuổi xuân con còn vui được bao lần. Năm tháng đi qua lớn dần ước mơ con trẻ, là thời gian chất chồng cho đời mẹ héo hon. Còn có bao ngày được sống bên con, để xuân mang đến niềm vui trọn vẹn. Thời niên thiếu dại khờ bỗng chốc đi qua, nhìn khoảng trời xa con ngậm ngùi tiếc nuối....
Câu 2: Nên vóc nên vai hình thành nhân phẩm, mẹ vun đắp cho con được hiện hữu trên đời...Để sống làm sao xứng đáng một con người. Ôi mẹ nhân từ ngọt ngào lời giáo huấn, con trẻ ngoan hiền đâu phải chịu đòn roi. Con ơi đức hạnh trao dồi, nghĩa nhân báo đáp vẹn thời trước sau, nhà nghèo trong sạch thanh cao, trái tim nhân ái con nào dám quên...
Nói lối:
Ai ơi loài gà kia biết dang đôi cánh rộng,
Che chở con mình khi gặp trận bão giông
Nặng tình xưa:
Và con chim từ ô giữa mùa đông...mổ...thịt...
Của mình nuôi con
Đớn đau thân mẹ để no lòng chim con
Loài vật kia còn sâu nặng thâm tình
Nghĩ chuyện chim mà nhớ mẹ thương mình
Nước mắt con rơi để vành môi thấm mặn
Ân nghĩa nào làm đau xé lòng con
Hình ảnh từ ô khác chi đời của mẹ
Vắt máu tim mình cho con được lớn khôn.
Vọng cổ 5: Mẹ ơi, mẹ như chiếc lá vàng khô rồi sẽ rụng rơi qua đời con trẻ...Có nhớ có thương con đi tìm mẹ, đi khắp thế gian không tìm được bao...giờ...
Vì mẹ của con chỉ có một trên đời...Tiếng gọi thiêng liêng in trong tiềm thức, mang theo trọn đời từ buổi hết nằm nôi. Nếu biển rộng sông dài không đo được công lao, thì cũng sánh làm sao lòng con thương mẹ. Hai mươi sáu tuổi xuân mẹ vẫn xem con còn thơ bé, cần tay mẹ chở che trên bước đường đời.
Câu 6: Mẹ ơi, xuân này hơn những xuân qua, tóc bạc thêm nhiều, mẹ già hơn năm trước. Ai còn mẹ trên đời mà không hay mình có phước, đến lúc xa rồi là day dứt lòng đau. Giàu nghèo cũng mẹ sinh ta, cho tròn đạo hiếu mới ra con người. Đã sinh ra ở trên đời, hiếu thân là chữ làm đầu ai ơi. Mẹ cha mà khuất bóng rồi, đường đời xuôi ngược mồ côi một mình.