Lúc còn nhỏ mẹ dắt con đi trên con đường đầy lá
trong khu vườn nhỏ bé, chỉ có bướm và hoa
mẹ nói rằng: "con à, cuộc sống này con là tất cả của sinh linh tạo hóa
mong con nở nụ cười rạng rỡ, đẹp như là một bông hoa"
Mẹ lại dắt con đi, trên con đường không ai cã
mẹ nói rằng: "khi con lớn lên cuộc sống nhiều ngã
sẽ có lúc đau buồn mình con nhưng con không được buông thã
con phải vượt qua được cái vấp, để tiếp tục và bước đi
để rồi buông lại ở phía sau, đừng quay lại mà làm gì
con phải là một người đàn ông, đầy nghị lực và ý chí
vượt qua hết tất cả đau buồn và tiếp tục bước đi, con nhé
Trong mắt mẹ thì con, vẫn mãi là một thằng bé
nhớ hồi nhỏ con bị đánh đau, và hay khóc nhè"
những lúc đó mẹ dỗ dành con: "đừng có khóc nè
con che mặt khóc như con gái, thì xấu lắm nhé"
Mọi vật vẫn quay và thời gian kia vẫn cứ chảy
mái tóc của mẹ nay đã phai mờ theo dấu chân con qua từng ngày
dù một lời than vãn, con vẫn chưa từng thấy
dòng đời xô đẩy mẹ vẫn mỉm cười dù rằng nuôi con khó khăn đến cách mấy
Con hay bắt mẹ mua thực phẩm, kẹo mút và kem que
hai mẹ con nhẹ nhàng bước đi, xào xạc lũy tre
những lúc đó có mẹ bên con cuộc sống trôi thật nhẹ
và mẹ ôm con chặt vào lòng, kề bên tai con nói khẽ:
"mẹ đừng nghĩ con là thằng bé nữa mẹ nhé
con hứa rằng từ nay về sau sẽ không khóc nhè
con sẽ làm một người đàn ông đầy nghị lực và mạnh mẽ
con sẽ làm được thật nhiều tiền để giúp đỡ cho mẹ"
nhưng sự thật thì đã không phải là như vậy
con đã làm cho mẹ phải buồn và khóc nhiều đêm
để càng ngày mái tóc của mẹ càng bạc nhiều thêm
có những đêm mẹ chờ con về cho đến sáng
nước mắt tuôn trên đôi bờ mi dòng lệ lai láng
lại nhìn con tiếp tục sa ngã mẹ cố ngăn cản
cuộc đời mẹ bao nhiêu sóng gió và đầy gian nan
con đã sống mà không bao giờ con suy nghĩ, mẹ ơi!
Mọi vật vẫn quay và thời gian kia vẫn cứ chảy
mái tóc của mẹ nay đã phai mờ theo dấu chân con qua từng ngày
dù một lời than vãn, con vẫn chưa từng thấy
dòng đời xô đẩy mẹ vẫn mỉm cười dù rằng nuôi con khó khăn đến cách mấy
nhớ lại ngày xưa khi con thường hay vấp ngã
bạn bè bỏ mặc, tất cả mọi người xung quanh đều lánh xa
chỉ riêng mẹ là người đưa tay giúp con vượt qua
giúp con có đủ nghị lực tìm được trở về với mái nhà
nhiều khi con muốn khóc, không biết nói cùng ai
vì những lỗi lầm ngu ngốc, trách bản thân ngu dại
khiến cho mẹ vì con, thức trắng nhiều đêm phải lo âu
để giờ đây mái tóc của mẹ ngày càng phai nhạt màu
Mọi vật vẫn quay và thời gian kia vẫn cứ chảy
mái tóc của mẹ nay đã phai mờ theo dấu chân con qua từng ngày
dù một lời than vãn, con vẫn chưa từng thấy
dòng đời xô đẩy mẹ vẫn mỉm cười dù rằng nuôi con khó khăn đến cách mấy
nhắm mắt nghĩ lại những ngày tháng vừa qua đi
mẹ và quá khứ là những gì luôn tồn tại trong tâm trí
khi con chưa biết gì, mẹ dạy con biết đi
quan tâm con từng li, chăm sóc cho con từng tí
vậy mà những ngày tháng đó, con đã vô tình không biết quý
sống cho bản thân mình, quên đi mất cả người thân
có những lúc mẹ hay giận, con không biết làm gì cả
chỉ biết làm bài nhạc này mong rằng mẹ sẽ mau thứ tha