Khoác chiếc áo em vội vàng,
bước xuống phố khi muộn màng.
Nơi đâu em đắm trong chìm sâu
khi quay cuồng dưới ánh đèn mầu.
Please please don’t ask to me,
cuz cuz I can see. (see)
Nhưng nơi trong con tim của em không mong hơn 1 nhịp đập.
Reo lên như thế em vui trong từng cơn mê, (mê mê mê)
trong phút thăng hoa em quên luôn con đường về. (về về về
Nhìn rõ đi em! (Oh) Thân xác em tàn tạ. (Eh)
Nhìn rõ ko em? (Oh)
Em còn được lại những gì? (Eh)
Sướng chút được nào đó,
nói 1 điều nào đó.
Tại sao em mang cho anh những ưu phiền?
Bước trên đoạn đường mưa,
chút ánh đèn vàng thưa.
Tại sao em mang cho anh những ưu phiền.
Tell me why? Tell me why? Tell me why? U ......
Nơi đó bước chân em vội vã,
tìm về chốn nào quá ồn ã,
con đường mịt mùng thì sẽ phải có 1 lúc nào đó em vấp ngã.
Ko có ngày tương phùng em à,
ko có cơ hội khác đâu mà.
Có cả đến trăm nghìn ngã rẽ em đã chọn 1 lối với rất nhiều lý lẽ và đó là,
bay suốt qua màn đêm và cuộc đời mình ko êm đềm.
Bồng bềnh 1 chút phiêu lãng và cứ trôi vào dĩ vãng.
Nơi khuôn mặt xinh tươi với đôi môi em cười.
Và ngày mai nắng sẽ tắt con đường này lạnh ngắt (Babe babe)
Sướng chút được nào đó,
nói 1 điều nào đó.
Tại sao em mang cho anh những ưu phiền
bước trên đoạn đường mưa
chút ánh đèn vàng thưa.
Tại sao em mang cho anh những ưu phiền.
Tell me why? Tell me why?