Mặt trời nán lại lâu hơn vào một buổi chiều muộn
Vô thức, hình ảnh em lại hiện về trong anh
Đứng lặng một lúc thật lâu trên con đường ấy
Anh khẽ khép chặt đôi mi
Vẽ lại gương mặt em trong tưởng tượng
Dù anh biết rằng sẽ chẳng thay đổi được gì
Nhưng rồi bất giác nước mắt lại rơi
Chỉ biết ngước nhìn bầu trời, mỗi lúc nhớ em như điên dại
Anh lại thầm gọi tên em
Liệu anh có thể quên được em không?
Liệu anh có thể sống mà quên được em?
Trái tim anh vẫn chỉ có mỗi mình em
Dù phải đối mặt với cái chết, với anh, em vẫn là duy nhất
Anh cứ sống và vờ như không sao cả
Nhưng nỗi nhớ em vẫn cứ hiện hữu trong từng nhịp thở
Biết phải nói gì mỗi lúc nhớ em đến ngay dại đây
Chỉ có thể thầm gọi tên em
Làm sao anh có thể quên được em đây?
Liệu anh có thể quên em đi và tiếp tục sống?
Vì trái tim này vẫn chỉ yêu em thôi
Dẫu phải đối mặt với cái chết, anh vẫn chỉ yêu mỗi em
Khoảng thời gian không có em
Tất cả dường như đều giả dối
Từng ngày từng ngày một
Anh chỉ nghĩ về em
Liệu anh có thể sống tốt khi không có em không?
Liệu anh có thể xóa bỏ bóng hình em?
Vì trái tim này chỉ kiếm tìm mỗi mình em
Nhớ em đến chết mất
Làm sao có thể quên đc em đây
Làm sao anh có thể quên em đi àm tiếp tục sống
Vì trái tim anh vẫn chỉ biết yêu em
Dù có phải chết, với anh, em vẫn là duy nhất
Tình yêu của anh mãi mãi chỉ mình em