Chiều, một giọt nắng phai trôi theo bàn chân em bước mau
Tình, chỉ còn bóng mây vừa qua thoáng giây
Dẫu ước muốn dấu sâu trong con tim như dấu bóng thiên đường
Bao yêu thương giờ bỗng phai nhoà.
Đừng vội quay lưng, đừng vội mang đi tình yêu mãi đam mê, vì một nỗi nhớ dài theo nắng qua thềm theo lá rơi trên những góc phố phường buồn.
Chiều về mênh mang, chiều về mang theo ngàn yêu dấu xưa, dệt lại trong em mùa thu với mây ngàn, gom nỗi đau gom cả hạnh phúc đong đầy giấc mơ.
Rồi từng giọt nắng kia lang thang vào tình yêu của em, thành niềm hạnh phúc trong giọt nước mắt khô.
Dẫu có chút bơ vơ khi xưa, mà nhung gấm anh mang về, cho em ngỡ là đam mê giữa mây trời.
Đừng vội quay lưng, đừng vội mang đi tình yêu mãi đam mê, vì một nỗi nhớ dài theo nắng qua thềm theo lá rơi trên những góc phố phường buồn.
Chiều về mênh mang, chiều về mang theo ngàn yêu dấu xưa, dệt lại trong em mùa thu với mây ngàn, gom nỗi đau, gom cả hạnh phúc đong đầy giấc mơ.
Anh mang tình em khuất biền biệt phía xa. Em đi về đâu để ngắm vào nỗi buồn ngàn năm thiết tha.
Đừng vội quay lưng, đừng vội mang đi tình yêu mãi đam mê, vì một nỗi nhớ dài theo nắng qua thềm theo lá rơi trên những góc phố phường buồn.
Chiều về mênh mang, chiều về mang theo ngàn yêu dấu xưa, dệt lại trong em mùa thu với mây ngàn, gom nỗi đau, gom cả hạnh phúc đong đầy …
Đừng vội quay lưng, đừng vội mang đi tình yêu mãi đam mê, vì một nỗi nhớ dài theo nắng qua thềm theo lá rơi trên những góc phố phường buồn.
Chiều về mênh mang, chiều về mang theo ngàn yêu dấu xưa, dệt lại trong em mùa thu với mây ngàn, gom nỗi đau, gom cả hạnh phúc đong đầy giấc mơ.