Nâng niu nhất là khi hoa nở rộ
Nhưng khi úa tàn chỉ còn sự héo khô
Lỡ độ hoa rồi, biết mong ai ? Trách ai ?
Thật tâm hoa chỉ cần người kề bên, an ủi.
Bao nhiêu lần khóc, lệ một đời mới có thể thôi rơi?
Bao nhiêu lần lệ rơi, một đời này mới có thể không đau lòng nữa?
Nơi khoé mắt tiều tuỵ, xanh xao, không một ai hiểu thấu
Lời nguyện ước ban đầu ấy
Hoàn mỹ như bầu trời ngập sắc hoa bay.
Đêm lạnh giá và gió Bắc thổi qua
Vẫn tìm chẳng thấy người an ủi
Lời nguyện ước ban đầu ấy
Hoàn mỹ để rồi mong nhớ hoá bụi tro.
Bao nhiêu chén rượu, một đời này mới có thể ngừng say?
Bao nhiêu lần say, một đời này mới có thể thôi sợ hãi?
Nơi khoé mắt tiều tuỵ, xanh xao, không một ai hiểu thấu
Lời nguyện ước ban đầu ấy
Hoàn mỹ như bầu trời ngập sắc hoa bay.
Đêm lạnh giá và gió Bắc thổi qua
Vẫn tìm chẳng thấy người an ủi
Lời nguyện ước ban đầu ấy
Hoàn mỹ để rồi mong nhớ hoá bụi tro.
Nâng niu nhất là khi hoa nở rộ
Nhưng khi úa tàn chỉ còn sự héo khô
Lỡ độ hoa rồi, biết mong ai ? Trách ai ?
Thật tâm hoa chỉ cần người kề bên, an ủi.