Nhiều đêm nằm nghĩ em tự hỏi tình yêu là gì mà nó làm cho nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào khi nó không còn hiện hữu trong mỗi con người nữa?. Người đời vẫn thường hay rả rích gọi tình yêu là duyên và nợ, duyên hay nợ? Nếu gọi yêu nhau là duyên số thì nghĩa là số phận đã đặt vào tay, tự nhiên mà có mà không cần phải vun vén sao? Nếu gọi là nợ thì tình yêu là chi trả chứ không phải vì cảm xúc sao? Nhưng ví von thế để làm gì? Có lẽ duyên hay nợ thì anh cũng không còn bên em nữa.
Em vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đi người ở, đọng lại trong em suốt những năm tháng biết yêu thương, là tình yêu đong đầy, là hạnh phúc. Ta đến với nhau như lẽ tự nhiên của hai trái tim không ràng buộc và rồi như lẽ tự nhiên em cũng biết đến mùi vị của sự thay lòng và giọt nước mắt.
Anh! Cuộc đời là như vậy phải không anh, gặp gỡ rồi chia lìa, rồi lại gặp gỡ. Em mong anh sẽ lại gặp gỡ và...sẽ bình yên.
Cất bước người ra đi, hình bóng anh rời xa
Bao dấu yêu khi xưa giờ tan vỡ
Nước mắt cứ tuôn tròa, lệ đắng đôi hàng mi.
Mưa vẫn rơi quanh em đầy bóng tối.
Phủ lấp đêm đen cơn mưa vẫn nhạt nhòa.
Giờ mất anh em đi lang thang về nơi đâu.
Đã hứa yêu em, sao lại nỡ chia lìa,
Một mình em ôm xót xa, một lần tiễn đưa
ĐK:
Gió mưa thét gào, bóng anh nơi nào
Anh ơi có biết lòng em yêu anh thắm thiết.
Mất anh thật rồi, cắt ngang phương trời,
Để em trong nỗi đớn đau, người mang cho em bao cay đắng.
Cố bước, đừng quên mau
Ngày tháng cũ phút giây nồng say.
Tình trong dư âm đêm vòng tay ấm.
Tiếc nuối cũng xa rồi
Tình bay như cánh chim trời.
Để em mang niềm đau, tình tan vỡ, tình lỡ làng....