7月7日晴 - THẤT TỊCH KHÔNG MƯA
许慧欣 - HỨA TUỆ HÂN
说了再见是否就能不再想念
Nói lời tạm biệt phải chăng sẽ không còn nhung nhớ?
说了抱歉是否就能理解了一切
Nói lời xin lỗi phải chăng sẽ thứ tha được tất cả?
眼泪代替你亲吻我的脸
Nước mắt lăn trên gương mặt thay vì nụ hôn của anh.
我的世界忽然冰天白雪
Thế giới của em phút chốc tuyết trắng lạnh giá.
五指之间还残留你的昨天
Giữa năm ngón tay còn vương vấn ngày hôm qua có anh.
一片一片怎么拼贴完全
Từng mảnh từng mảnh làm sao ghép cho trọn vẹn?
7月7日晴忽然下起了大雪
Mùng 7 tháng 7 trời trong, đột nhiên tuyết rơi dày.
不敢睁开眼希望是我的幻觉
Không dám mở mắt ra, hy vọng đó chỉ là ảo giác của em.
我站在地球边眼睁睁看著雪
Em đứng giữa đất trời lặng nhìn bông tuyết rơi
覆盖你来的那条街
che phủ con đường mà anh đến.
7月7日晴黑夜忽然变白天
Mùng 7 tháng 7 trời trong, đêm bỗng biến thành ngày.
我失去知觉看见相爱的极限
Em đã mất đi cảm giác trước giới hạn của tình yêu.
我望著地平线天空无际无边
Em nhìn về phía chân trời, bầu trời bao la vô tận.
听不见你道别
Không nghe thấy lời tạ từ của anh.
7月7日晴哦~~
Mùng 7 tháng 7 trời trong~
我失去知觉哦~~~
Em đã mất đi cảm giác~
天空无际无边
Bầu trời bao la vô tận…