Trong bất cứ 1 t/y nào cũng sẽ có 1 nơi mà không bao giờ có thể quên trong kí ức của cả 2 người. Cả anh cả em, hay cả những cơn mưa trong những kỉ niệm ùa về trong tiếng sắp giao thừa.
Khi anh nói với mọi người rằng anh đã không còn nhớ về em anh đã không còn cảm thấy trái tim rộn ràng lên qua từng nhịp đập. Khi bất chợt gặp lại em anh không còn cảm thấy nghẹn ngào từng hơi thở. Không còn bật khóc trong giấc mơ, không còn những câu hát vu vơ, không có những chiều ngẩn ngơ 1 mình đi trên đoạn đường nhộn nhịp. Miệng anh không thể theo kịp dòng người đó vì khi anh chợt nhận ra anh quá cô đơn giữa biển người bao la. Nhặt một chiếc lá khô giả vờ là 1 trang giấy đẹp và mượn 1 cành cỏ úa mà nghĩ rằng đó là 1 cây bút thép. Cố gắng gom lại 1 chút cảm xúc cuối cùng để viết về em, chúng ta sẽ vẫn nhận ra nhau, chúng ta vẫn sẽ nhìn thấy nhau nhưng trong ánh mắt của em và anh thì khái niệm về con người nhau đã biến mất, chỉ còn lại 1 sự thật mà ai cũng sẽ phải công nhận rằng ta đã mất nhau từ rất lâu nhưng đâu đó sẽ vẫn còn hiện diện 1 chút niềm đau mà sẽ là 1 nỗi đau dịu dàng, nhẹ nhàng để ko khiến cho ai phải khó chịu khi bất chợt nhìn thấy nhau ở nơi. Nơi góc con phố nơi lần đầu anh gặp em. Nơi bên con phố em dịu dàng ở bên anh, hôm nay vẫn con phố đó nhưng sao không có em chỉ có mỗi anh ngẩn ngơ để tìm những kỉ niệm sẽ chợt hiện ra khi 2 bàn chân bước về nơi quá khứ. Nơi lần đầu anh gặp em, nơi bên con phố em dịu dàng ở bên anh, hôm nay vẫn qua con phố nhưng sao ko có em, chỉ có mỗi anh ngẩn ngơ để tìm những kỉ niệm sẽ chợt hiện ra khi 2 bàn chân bước về nơi quá khứ.
Em không còn là thiên thần thương yêu anh, anh chẳng còn là 1 chú sư tử dũng mãnh luôn ở bên cạnh bảo vệ cho em như những gì em đã từng nói và khi những ánh sao thay đổi là những lời sắp biến thành lời gian dối. Ngẹn ngào anh đã khóc bao nhiêu đêm ướt đẫm gối, em nói anh chờ đợi hay là em muốn anh phải chết trong những sự mòn mỏi, muốn anh từ bỏ một thói quen đã đi theo anh từ rất lâu từ khi anh yêu em. Bỗng dưng phải đánh mất, anh rất phải rất cố gắng vì anh biết rằng tình cảm giờ đã đến lúc nhạt hay là sự trừng phạt cho kẻ quá si tình để rồi mỗi đêm một mình ngân nga cung đàn anh hát lên 1 bản tình ca rất cũ mà anh đã ko còn nhớ tên những ngày mà anh vẫn hát cho em mỗi khi 2 đứa lúc ở bên nơi góc con phố im lặng ngồi đếm ngàn sao đêm và giờ trong kí ức của em liệu còn có rằng dù chỉ là 1 bức ảnh trắng đen từ nơi mà chúng mình đã từng đi qua, mà nơi đã hóa thành kỉ niệm dạt về nơi biển xa. Nơi đó là nơi lần đầu anh gặp em, Nơi bên con phố em dịu dàng ở bên anh, hôm nay vẫn con phố đó nhưng sao không có em chỉ có mỗi anh ngẩn ngơ để tìm những kỉ niệm sẽ chợt hiện ra khi 2 bàn chân bước về nơi quá khứ. Nơi bên con phố em dịu dàng ở bên anh, hôm nay vẫn con phố đó nhưng sao không có em chỉ có mỗi anh ngẩn ngơ để tìm những kỉ niệm sẽ chợt hiện ra khi 2 bàn chân bước về nơi quá khứ.