Tôi kể người nghe đời Lan và Điệp một chuyện tình cay đắng,lúc tuổi còn thơ tôi vẫn còn mộng mơ đem kết thành bài thơ.Thuở ấy,Điệp vui như bướm trắng say đắm bên Lan,Lan như bông hoa ngàn
thương yêu vô vàn nguyện kề non nước sẽ không hề lìa xa.Chuông đổ chùa xa
chiều tan trường về Điệp cùng Lan chung bước cuối nẻo đừng đi đôi bóng lẻo người đi
Lan khóc đợi người đi.Lần cuối gặp nhau Lan khẽ nói :thương mãi nghe anh,em yêu anh chân tình
nếu duyên không thành thì thôi Lan cắt tóc đi vào chùa tu.