phía trước là con đường mà tôi phải bước đi
momg một chút ánh sáng để soi cho tôi một lối đi
Màn đêm nay như che kín khát vọng tìm trong cơn mơ mịt
Hòa tan tâm hồn vào trong men cay
Và những làn khói để tự đối diện với tương lai
Đã bao giờ đó ngồi lại một chỗ và những điều đã qua
Những thứ đã mất và những thứ đã có được
Đã có một lúc nào đó như nhìn vào phía trước
Và một khoảng không rộng mênh mông
Bao la và biết rằng không thể nhìn thấy
Chút ánh sánh nào soi lối con đường
Mong muốn một chút thay đổi
Từng ngày từng giờ tưng phút
Sống trong sự mòn mỏi
Và trong nhưng sự chờ đợi
Và nhận ra rằng con dường còn rất dài
Nhưng không có một lối đi nào cho bấtt kì môt ai
Nhìn lại phía sau chỉ thấy những điều tệ hại
Ngước mắt nhìn về phía trước
thì chỉ là một màu đen
lầm lũi và bước đi theo cảm tính của một con người
Bước thật chậm trong sự vô vọng
Trong sự vô thức của nhưng ý chí
đã bị mục nát theo năm tháng
Đánh đổi bao nhiêu cố gắng
Để rồi cuối cùng chỉ nhận lại một con số không
Dòng đời vẫn ngược xuôi
Vẫn chảy cho dù cỗ xe của thời gian
Đang già nua đi theo từng tích tắc
Và đôi khi trong những khoảnh khắc
Mới nhìn thấy được hư ảnh
Là sự phản chiếu của một hiên thực
Đã không còn có màu xanh
Phía trước là con đường tôi phải bước đi
Mong một chút ánh sáng để soi cho tôi một lối đi
Màn đêm nay như che kín khát vọng tìm trong cơn mơ mịt
Hòa tan tâm hồn vào trong men cay
Và những làn khói để tự đối diện với tương lai
Hai mươi ba mùa xuân
Hoa đào cứ rụng, hoa phượng vẫn nở,
Lá báng cứ rơi, gió mùa đông bắc vẫn tới
Vẫn là như vậy, nhưng chưa bao giờ thay đổi
Được một điều gì ngoại trừ mái tóc đã bạc đi nhiều
hay trên gương măt sạm gầy vì sương gió
đâu đó đôi lúc bạn thấy những dòng nước nóng
Và bạn vô tình chảy xuống nơi gò má
Ai bảo rằng hãy nhìn vào những sai lầm của người khác
Để rút ra sự chiêm nghiệm cho bản thân
Có những sự đùa vui ma ai cũng nghĩ là sự thật
Còn có những sự thật thì lại cứ nghĩ là đùa vui
Đấ diếm bản thân vào nơi căn phòng tối
Cô dơn với sự buồn tủi
Cạn hết một chai mong đổi lại được
Cái sự u mê trong đầu óc
rRt hết một hơi để cười vô tư như thằng nhóc
Để đón nhận ánh bình minh
Nhưng sao chưa bao giờ thấy
Một thứ ánh sáng nào lọt qua khe cửa nhỏ
Soi vào nơi tâm hồn lạnh lẽo
Cuộc sống không đẹp như một viên kẹo
Và con người ta sẽ phải lớn dàn theo năm tháng
Và thời gian sẽ làm cho con người ta trưởng thành hơn
Phía trước là con đường mà tôi phải bước đi
Momg một chút ánh sáng để soi cho tôi một lối đi
Màn đêm nay như che kín khát vọng tìm trong cơn mơ mịt
Hòa tan tâm hồn vào trong men cay
Và những làn khói để tự đối diện với tương lai.................