Ánh trăng đêm rằm lửng lơ sáng soi trần gian
Dưới ánh trăng ngàn in tượng Hòn Vọng Phu trên đầu non
Tuyết sương……..
Nhuộm màu thời gian
Ôi tượng đá vô hình
Sao chạnh niềm bâng khuâng
Thương cho tấm lòng thuỷ chung
Tiễn đưa chàng ra biên ải xa
Ngàn quan sang cách trở nước non
Bóng ngựa hồng khuát sau rặng cây
Nàng dõi theo bóng ai chìm trong sương mờ
Ôm con khờ lệ rơi thấm bâu !
Thương con thơ dại,đớn đau lòng phu phụ lìa đôi !
Ôi ! Sâm thương não nùng !
Lạnh lùng Đông Phong !
Hỡi chàng chàng ơi !
Từ bao tháng năm…..
Chờ mong nhớ nhung
Nỗi thảm sầu lấy chi cân
Vời xa mong tiếng vó cau
Nẻo ra sa trường
Nước non ngàn dặm
Biết tìm chàng nơi đâu !
Ôi ! Chinh nhân xa mờ !
Bao giờ trùng hoan ?
Thấu chăng nỗi lòng của người chinh phụ
Non cao sương mờ……
Thiếp bồng con đứng chờ ngàn năm !
Ôi ! Ngàn năm qua rồi…..
Bao cuộc bể dâu
Chinh nhân trở về đã từ lâu lắm !
Cớ sao hãy còn……
Trên đầu non đứng chờ hỡi ai !
Cho thời gian tuyết phủ sương chan !