Rất lâu rất lâu sau này, vào đoạn kết của câu chuyện cổ tích
mà lời đã chẳng thể nào thốt ra khỏi miệng.
Chúng ta vẫy tay chào, vẫn làm bạn thôi vì tình bạn càng tự do hơn.
Càng muốn buông tay càng nhớ rõ, anh đã từng hy vọng xa vời rằng hạnh phúc sẽ đến với em.
Ôm càng chặt, đau càng sâu, khắc ghi đến chẳng thể nào quên được.
Hãy thứ tha cho anh vì đã yêu sai cách để sống tốt cho riêng phần mình.
Để rồi tương lai em ngày sau có thể sẽ không có anh trong ấy.
Là bạn là bạn chỉ là bạn thôi, tình bạn càng tự do hơn nữa.
Hồi ức về quãng thời gian làm bạn chỉ là cái cớ để nhớ nhung.
Là bạn phải học cách buông tay rồi sau đó mới tính đến chữ tình.
Đã để em phải bước đi một mình lẻ bóng.
Những lỗ hỏng của câu chuyện, những nhịp điệu an nhiên, hệt sự dịu dàng em dành cho anh.
Càng muốn buông tay càng nhớ rõ, anh cũng từng hy vọng xa vời rằng sẽ có được trong tầm tay.
Ôm càng chặt, đau càng sâu, khắc ghi đến chẳng thể nào quên được.
Hãy thứ tha cho anh vì đã yêu sai cách để sống tốt cho riêng phần mình.
Để rồi mai sau có thể em sẽ lãng quên anh.
Là bạn là bạn chỉ là bạn thôi, tình bạn càng tự do hơn nữa.
Hồi ức về quãng thời gian làm bạn chỉ là cái cớ để nhớ nhung.
Là bạn phải học cách buông tay rồi sau đó mới tính đến chữ tình.
Dõi theo em lẻ bóng…
Là bạn, đứng từ xa đợi chờ cũng là một cách có được nhau.
Là bạn, khi gặp lại hai chúng ta sẽ mỉm cười gật đầu chào nhau nhé.
Là bạn, đây mới là toàn bộ dịu dàng anh trao.
Là bạn chỉ mãi là bạn mà thôi…