Giữa Mạc Tư Khoa tôi nghe, nghe câu hò Nghệ Tĩnh.
Ôi câu hò xứ sở thắm đượm tình quê.
Chiều Mạc Tư Khoa, rừng dương như trầm lặng, mà nghe câu dặm hết giận rồi thương.
Ơi câu hò quê hương, em hát chiều nay, răng mà thương, mà nhớ.
Tiếng hát em vút cao, mây lẳng lặng cúi đầu. Điệu hò sông nước, lưu luyến tình đất nước, gợi nên hình của Bác lúc tìm về Lê-Nin.
Ngày xưa mẹ ru anh bằng câu hò xứ sở. Điệu ví dặm quê mình rằng mà thương mà nhớ.
Anh qua bao miền quê, câu hò theo chân bước, chiều ni nghe em hát. Hớ hơ... hớ hơ... mà bồi hồi con tim.
Giọng em ngân lên, rằng thương nhau cho trọn, rằng qua lận đận, hiểu tận lòng nhau.
Ơi câu hò năm nao, em hát chiều nay, sao mà yêu, mà quý.
Hát nữa đi hởi em, cho vọng mãi đất trời. Điệu hò sông nước, tha thiết tình đất nước, đậm nghĩa tình sau trước với bè bạn năm châu.
Ngày xưa Người ra đi vì câu hò ví dặm. Tìm khắp bốn phương trời, con đường lên no ấm.
Hôm nay trên đường đi, sáng ngời theo chân Bác, càng âm vang câu hát. Hớ... hơ... hớ... hơ... cho thắm tình nước non.
Hớ... hơ... hớ... hơ... cho thắm tình nước non.