Xa nhau! Đó là điều không ai muốn. Bản thân chữ "xa" đã tạo nên một khoảng cách giữa những con người, những tâm hồn và những ánh mắt.
Cứ mỗi khi đêm xuống, anh thường đứng ở lan can của căn nhà. Anh không biết tại sao mình lại làm thế? Ngắm cảnh ư? Hóng mát? Hay đơn giản chỉ để nhìn những dấu hiệu của sự sống đang diễn ra trong đêm. Anh không biết mình tìm gì, chỉ biết, anh phải đứng ở lan can đó, nhìn về phía Tây... và chờ đợi.
Anh đang chờ đợi điều gì? Anh không rõ nữa. Nhưng anh biết, trong đầu anh hy vọng đang tràn trề.
Đã lâu rồi anh không liên lạc với em, không một dòng thư, không một cuộc gọi và cũng thật lạ, anh quên mất thói quen nhắn tin cho em mỗi tối. Anh thay đổi sao? Có thể lắm chứ! Vậy là anh đã quên em sao? Điều đó thì không thể. Anh luôn nhớ về em, từng ngày, từng giờ. Cuộc sống với những bộn bề lo toan đã vắt kiệt đi sức lực của một chàng trai trẻ. Những mệt mõi đã làm anh khô cứng và tâm hồn bớt lãng mạn. Trong tâm trí lúc nào cũng suy nghĩ, hoạt động, có lẽ đó là lý do anh đã bỏ quên em. À không! Anh nghĩ mình đã giấu tạm em ở một nơi nào đó.
Em có giận anh không? Chắc em buồn lắm! Hãy trách anh, hãy giận hờn anh, để anh biết rằng: em vẫn còn nhớ về anh.
Anh đang đứng ở lan can nhà và nhín về nơi ấy. Nơi hai con người, hai tâm hồn đã gặp gỡ. Anh và em, chúng ta đã trao cho nhau nụ hôn đầu đời trong một đêm mùa thu tuyệt đẹp.
Anh không dám gọi điện, cũng chẳng dám nhắn tin. Vì anh sợ. Sợ làm em buồn và cũng sợ em trách anh.
Không biết bây giờ em có còn nhớ về anh? Tại sao em cũng chẳng gọi cho anh? Hay em đã quên rồi, quên một kẻ vô tâm.
Cơn gió đêm ùa vào mặt anh. Từng luồng lạnh thầm thấu qua da thịt. Anh thấy rùng mình. Cảm giác mát rượi len lỏi cõi lòng ngay sau đó.
Gió! Đúng rồi, là một cơn gió. Anh cảm nhận như em ở đâu đây. Rất gần. Dường như anh vừa nghe thấy chất giọng ngọt ngào của em khẽ thì thầm vào tai anh: Anh về nhé! Em sẽ đợi anh về.
Em không ở đây. Em đã gửi thư cho gió chăng? Thật lạ! Anh thấy lòng phơi phới như vừa mới nhận một niềm vui. Cơn gió đã mang em về bên anh, em hiện lên trong những suy nghĩ của anh. Cảm ơn cơn gió đêm, mày thật vất vả.
Chờ chút! Gió ơi, làm ơn, hãy mang những tâm tư này, những tình cảm yêu thương từ trái tim ta và gửi đến em. Hãy nói khẽ vào tai em rằng ta yêu em nhiều lắm. Ta xin lỗi, vì đã một lần quên mất em. Ta luôn yêu em, một tình yêu nguyên vẹn. Ta nhớ em và sẽ đợi tin em.
Cơn gió nào lại vừa mới bay qua tôi. Phải chăng nó đã bắt đầu một cuộc hành trình mới. Cơn gió ấy đang mang bức thư tôi gửi về cho em. Hãy đợi anh, em nhé!