Nước mặn đồng chua quê tôi gió mưa tơi bời
Út nhỏ hiền ngoan xinh xinh bao kẻ ngó nghiêng
Số phận hẫm hiu đông con tía má tôi nghèo
Dưa cà quanh năm mẹ già thường hay ốm đau
Có người làm mai Út tôi xa xứ theo chồng
Củng vì mẹ cha Út tôi làm vợ người ta
Ngày Út sang sông là ngày Tía Má qua đời
Bỏ lại em tôi cút côi dòng đời
Ơi...ơi hỡi trời xanh co thấu chăng
Ở hiền gặp lành mà sao gieo nổi trái ngang?
Ơi...kiếp phận hồng nhan thui thủi mình ên
Đất khách quê người nào ai thấu chăng?
Đêm...cô quạnh điều hiu thương Mẹ thương Cha
Ơn nghĩa sanh thành đành lòng nhấm mắt làm ngơ
Chỉ thương con thơ không biết ai cha mình?
Sao...kiếp đời nghiệt oan gieo nổi đau
Thương con thơ ngây dại ngày ngày cất tiếng gọi cha đâu?
Chim...kêu khàn cả hơi oán trách người đời
Người đời bạc bẻo hơn vôi
Thương...cho phận hồng nhan
Mà người đàn ông chăn gối đêm ngày đành lòng cay đắng mình ên
Người ơi ! sao nhẫn tâm gieo oan trái xót thương cho người?