Có một chuyện vui nhỏ... trên đường, nên chép lại khúc ca, tôi quen một cô bạn đường xa, bạn đường xa nên hóa ra gần. Lên xe nhường nơi bạn chọn, nhường lời bạn trao, bốn bề sắc áo màu hoa, bốn bên lời ca tiếng cười, xe lên đường mời anh chọn chỗ, tôi ngập ngừng rồi bước lên lặng lẽ, phía sau lưng tiếng ai cười khúc khích, nghe như tâm tình riệng gọi chốn sang xuân.
Xe Tây Ninh sáng nay chuyển bánh chở những niềm vui hớn hở đón xuân....về. Bó hoa trong tay tôi như bở ngỡ e dè, xe lên nhanh trên đuờng lớn rộng, mà mỗi người trông gương mặt đã là hoa, cô gái ngồi bên mến khách đuờng xa, mới cất tiếng làm quen qua nụ cuời hiền, chuyến xe về đầy nặng ngày xuân, mà đường thành phố Tây Ninh tôi vừa đi một nửa....
Lên xe nhường chổ bạn ngồi, nhường nơi bạn dựa nhường lời bạn trao, một vùng nhà thấp lúa cao, qua cầu sóng vỗ nôn nao đôi bờ. em lên Giang Tân còn anh đi thị xã, bạn cùng vui em kể chuyện nhà. em vừa đuợc thư người thương mến mới gửi về. tới thăm bạn giữa ngày nghĩa vụ, chỉ có đôi dưa hồng và tấm lòng thơm . việc nhà sau truớc giao em. lúa tăng 2 vụ phải theo dòng kênh sâu....
chắt chiu gầy dựng cho đẹp giàu quê hương.
Xe dừng lại bên đồng chợ Trảng, xe bốn bề ...dáng dịu hiền đẹp tựa bài thơ, em cười nụ... nhìn tôi lặng lẽ.
Rồi xe qua mặt cầu nhè nhẹ, lòng tôi say theo chuyện kể ân ....tình. phải đây xa mà tôi lại ....thương luống cày...