Nơi những đỉnh núi có từ bao đời, trang cổ tích sang ngời câu huyền thoại, nơi làng cháy vó ngựa còn in mãi, tre đằng ngà óng như lụa tầm xuân.
Nơi những đỉnh núi đẹp như câu thơ, ai đã viết về tình yêu người kháng chiến, nơi Núi Đôi nghiêng mình soi giáng đứng, niềm tự hào – Sóc Sơn quê hương tôi.
Sóc Sơn, nơi anh bay nối đất với bầu trời, nơi anh cất cánh và anh về hạ cánh, nơi đường băng thành bậc thang dốc đứng, đón anh về và nâng cánh anh bay.
Sóc Sơn, nơi sáng lên tình đất tình người, khi chinh chiến lúc ngọt vui vì nghìn trùng son sắt, trong tình đoàn kết muôn đời như đỉnh núi Sóc Sơn quê hương tôi.