Gương mặt anh thoáng chút xa lạ, mà đến giờ em mới nhận ra. Trong lòng em thoáng chút buồn – có lẽ giữa đôi ta chỉ là 1 đoạn tình ngắn ngủi thế thôi.
Ngước nhìn trời cao để giọt nước mắt kia đừng rơi – em chẳng bao giờ nói 1 lời trách hờn. Giờ đây trong em là trăm ngàn nỗi đau giằng xé – thôi thì tình yêu kia xem như là duyên nợ từ muôn kiếp trước – có vay có trả.
Anh luôn nói hai ta gặp nhau đã quá muộn màng nên không duyên nợ cùng nhau. Em nghĩ rằng chỉ vì anh không đủ dũng cảm để chấp nhận tình yêu này mà thôi.
Em chẳng mong tình yêu bất tận, bởi mãi mãi là khái niệm quá xa vời của yêu thương. Nhưng chính em lại rơi vào cái tận cùng hư vô của tình yêu không dứt ra được.
Giữa yêu và không yêu – có trăm ngàn lối rẽ - khi đã yêu nào có ai sợ rằng mai này sẽ phải chuốc lấy đau thương. Với em thì cho dù tình yêu ngày mai có ra sao thì em vẫn cứ yêu như chính bản năng em đã từng mách bảo mình thế.