Bài hát chôn hoa
Hoa rụng hoa bay bay khắp trời
Hồng phai hương tắt ai người xót thương!
Phất phơ sợi tơ mềm buộc hương bay rụng
Lạc sợi bông chạm khẽ bức mành thêu
Một năm ba trăm sáu mươi ngày
Gươm gió sương chờ, đều lo tránh
Đẹp tươi liệu được bao lâu
Một mai phiêu bạt biết tìm đâu !
Hoa nở dễ thấy, rụng khó tìm
Trước thềm, nỗi sầu thắt lòng người chôn hoa
Một mình cầm cuốc hoa, thầm rơi lệ
rơi trên cành trụi thấy còn dấu máu
Ước gì sườn ta mọc ra đôi cánh
theo hoa bay tới tận chân trời
Nơi chân trời ở đâu có đồi hương ?
Thôi thì lấy túi gấm thu nhặt xác hoa tươi đẹp
Một chén đất che yên ổn hoa đẹp khỏi gió cuốn trôi
Khi đến bản chất trong sạch, vẫn trong sạch lúc ra đi
Chẳng chịu rơi vào nơi cống dơ rãnh bẩn
Nay hoa chết ta đi thu nhặt chôn cất
Chưa đoán biết thân ta ngày nào sẽ mất
Bây giờ ta chôn hoa bị người cười si ngốc
Biết là ai sẽ chôn ta sau này ?
Nơi chân trời chỗ nào có đồi hương ?
Thử xem xuân tàn, hoa dần rơi rụng
Rồi hồng nhan cũng tàn tạ, ngày nào già sẽ chết đi .
Một sớm mai xuân muộn, hồng nhan về già
Hoa rơi, người bận, cả hai chẳng biết nhau !