Chiều về thăm quê hương,
sau nhiều năm gió sương
sống lại giây phút buồn.
Con đường xưa nằm đây
dài hun hút hàng cây
sân trường vắng tiêu điều.
Nắng nhạt nhòa màu chiều,
chạnh lòng lặng thinh.
Sỏi đá nghe bước về ngơ ngác nhìn
hình bóng xưa còn đây ta với mình.
Nhìn thời gian đi qua
thương đời như kiếp hoa
kỷ niệm xưa đã già.
Tôi thầm mơ từ lâu
về đây thấy mặt nhau
thăm bạn cũ năm nào
có ngờ lòng nghẹn ngào.
Hỏi trời, hỏi mây
chỉ biết thương xót mà không trả lời.
Tìm thấy trong lòng ta nước mắt buồn.
Tôi nhớ hoài một kỷ niệm,
giờ đây muốn tìm
tình thương cho con tim.
Nhưng bỗng rung động bàng hoàng
như sụp đổ không gian,
tình nhân an giấc ngủ
Và người kể tôi nghe,
nghẹn ngào vì thương đau
đôi giòng lệ ứa trào.
Từng hồi chuông ngân nga
như ngàn nỗi xót xa
ru hồn lữ khách lạ.
Đâu rồi ân tình xưa
ngồi sưởi ấm chiều mưa
bao ngọt đắng hương nồng
giấu chuyện buồn vào lòng.
Trả lại mộng mơ
đường phố xưa vẫn nằm im hững hờ
chỉ có riêng mình ta đứng thẫn thờ