Một ngày nọ, ở một nơi nào đó trên thế giới
Chúng ta liên lạc với nhau qua những chiếc máy bay giấy.
MÁY BAY GIẤY
Mỗi ngày, khi cha đã đi làm
Em trốn khỏi bệnh viện
Em sẽ luôn luôn ở bên anh.
Mỗi lần em đọc những lá thư của anh
Trái tim em bồi hồi ấm áp
Sao có thể che đậy tình cảm của chúng ta?
Ngay cả khi cha nói
Ông thấy sợ thằng bé đó
Không phải anh nghĩ rằng mình không nên làm như thế chứ?
Em đã chẳng hiểu bất cứ điều gì
Tất cả những gì em cần là ở bên anh
Thế thì có gì sai?
Ánh sáng bên ngoài rọi vào trong toà nhà
Và cho em thấy một tương lai tươi sáng dù có đớn đau và sai trái.
Em liều mạng để đến nơi anh
Nhưng em đã ở quá xa
Khi em nhận ra điều đó, em đã không còn đi lại được.
Em lạc lối.
Một lần nữa, em chẳng thể nhìn thấy điều gì từ nơi đây.
Cái chết đang đến gần, và anh
Lo lắng cho em.
Anh sẽ làm gì một khi điều đó xảy ra?
Em chạy.
Nhưng để nói lời tạm biệt, sao cảm xúc lại nặng nề đến thế?
Em đã gửi sang phía bên kia một chiếc máy bay bất hạnh
Em sẽ không để lộ thêm nước mắt.
“Đợi một chút!
Em sẽ không quay lại sao?
Tôi đã cẩn thận giữ gìn tất cả nhưng lá thư của em
Tôi sẽ đợi đến khi em quay trở về. Được chứ?”
Tôi sẽ đợi đến khi em quay trở về. Được chứ…
Kể từ đó,
Cơ thể em đã không còn cử động
Sớm thôi,
Cuộc sống của em sẽ kết thúc.
Hàng rào ngăn cách chúng ta
Em cần anh tiếp tục ở đó
Luôn luôn ở phía bên kia.
Giờ đây anh sẽ nở nụ cười ra sao?
Thật đau.
Thật đau !
Thật đau !!
Không còn chút ánh sáng nào chiếu rọi đoá hoa ấy nữa
Chúng ta chẳng thể thay đổi số mệnh.
Em chỉ muốn những lá thư của anh.
Ánh sáng đang mờ dần.
Dù cho em yếu ớt, em đã giữ mọi thứ từng chiếc một
Em phải đến nơi đó thật nhanh.
Làm ơn, nếu em chết.
Em muốn anh tiếp tục sống.
Kể từ ngày đó, chúng ta đã luôn luôn bên nhau.
Tôi không bao giờ quên gương mặt tươi cười ấy
Bóng tối sâu thẳm nhấn chìm cả hai ta.
Bóng tôi sâu thẳm lấy đi của chúng ta niềm hạnh phúc.
Cho tới ngày mai…
Tại nơi ấy…